Tâm can bảo bối bị người ta hắt nước lên người, lại còn bị tát một cái, năm người đàn ông nhà họ Ninh đều tức giận.
Ninh Việt Thụ hận không thể ăn sống tim Ninh Mông.
Nhưng mặc cho họ có đập cửa thế nào, cửa phòng Ninh Mông vẫn đóng chặt.
Đập mãi một hồi, họ cũng hết kiên nhẫn.
Ninh Bách Viễn là chủ tịch tập đoàn Ninh thị, khi nói chuyện tự có một vẻ uy nghiêm.
Ông ta nhìn quản gia, sắc mặt lãnh đạm, “Đi lấy chìa khóa lại đây, trực tiếp mở cửa.”
Quản gia sửng sốt: “Cái này… Ông chủ, khóa trong nhà đều dùng vân tay mở. Nếu dùng chìa khóa sẽ kích hoạt chế độ tự hủy. Tất cả khóa trong biệt thự đều phải thay hết.”
Nhà họ Ninh là hào môn, khóa được trang bị đều là loại tốt nhất hiện nay.
Nhưng khi họ muốn xông vào cũng tạo thành phiền toái.
Sắc mặt Ninh Bách Viễn trở nên lạnh lẽo.
Ông ta ghét nhất là phiền toái. Nghĩ đến rắc rối lại là do Ninh Mông, cô con gái mình không thích gây ra, Ninh Bách Viễn nhíu mày.
“Lấy chìa khóa ra, đến lúc đó tất cả thiệt hại để nó bồi thường.”
“Nếu không bồi thường, những hợp đồng vớ vẩn kia của nó cũng không cần thiết tồn tại.”
Ông ta không thích trả giá cho lỗi của người khác. Đã phạm lỗi thì phải gánh chịu hậu quả.
“Vâng.”
Quản gia lui xuống.
Nhưng quản gia chưa lấy được chìa khóa thì điện thoại Triệu Thanh Vận đã reo lên trước.
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, mắt Triệu Thanh Vận lập tức đỏ lên.
Cô ta che mặt phải sưng đỏ, “Rõ ràng đã nhận tiền rồi, sao chị ấy còn làm nhiều trò như vậy?”
**
“—— bởi vì, đều là không cẩn thận.”
Trước khi họ phá cửa vào, Ninh Mông tự tỉnh dậy mở cửa phòng.
Cô không ra khỏi phòng, chỉ đứng ở chỗ khe cửa hé mở, thưởng thức bình xịt hơi cay và roi điện. Rất có tư thế ai dám tới đánh cô, cô sẽ đánh lại ngay.
Bỏ qua ánh mắt muốn gϊếŧ người của Ninh Việt Thụ, Ninh Mông liếc nhìn những hot search trên Weibo #Ninh Mông like#, #Ninh Mông hủy like#, #Ninh Mông xin lỗi# cong môi cười.
Cô bắt chước vẻ mặt vô tội của Triệu Thanh Vận.
“Chỉ cần là không cẩn thận, thì dù có phạm lỗi lớn đến đâu, ở trong cái nhà này cũng sẽ được tha thứ đúng không?”
“Đạo lý này, đều là do tâm can Triệu Thanh Vận của các người dạy tôi.”
Sắc mặt Triệu Thanh Vận thoáng thay đổi.
Cô ta há miệng định nói.
Nhưng đã ngủ một lúc, Ninh Mông thấy người dễ chịu hơn nhiều, sức chiến đấu cũng tăng lên.
Cô dùng giọng điệu kể chuyện, lột bộ mặt của Triệu Thanh Vận xuống.
“Năm mười lăm tuổi, lần đầu tiên tôi đến biệt thự này. Vốn định tổ chức tiệc chào mừng, nhưng trước ngày tiệc diễn ra, Triệu Thanh Vận để lại thư, cho rằng mình là tồn tại dư thừa nên bỏ nhà đi.”
“Đúng vậy, bỏ nhà đi 2km. Để quan tâm cảm xúc của cô ta, tiệc chào mừng bị hủy bỏ. Người giúp việc trong nhà bị các người cấm không được thân thiết với tôi.”
“Sau này không phải cô ta nói không cố ý sao?”
“Còn có gì nữa nhỉ…” Ninh Mông tỏ vẻ suy tư.
Triệu Thanh Vận cắn môi dưới, ấm ức nói: “Ninh Mông, sao chị lại lôi chuyện mấy năm trước. Chuyện đó đã qua rồi, bây giờ chúng ta đang nói về chuyện chị đánh em, và chuyện hot search trên Weibo.”
Nói xong, cô ta nép vào lòng Ninh Bách Viễn, nắm lấy tay áo anh ta.
Rõ ràng trên mặt cô ta chỉ có vẻ tủi thân, nhưng Ninh Mông vẫn cảm nhận được sự tự phụ toát ra từ người cô ta: Cô xem đi, cô cứ nhằm vào tôi thì sao. Tất cả những gì đáng lẽ thuộc về cô, giờ đều là của tôi rồi.
Ninh Mông cười khẽ.
“Triệu Thanh Vận, cô đi nhặt rác à?”
“Những thứ tôi không thèm, sao cô cứ giữ chặt thế? Giữ chặt cũng được, nhưng chuyện này chẳng có gì đáng tự hào cả, chỉ khiến tôi thấy cô rất…”
Ninh Mông ngập ngừng.
Suy nghĩ một lát, cô mới tìm được từ ngữ thích hợp.
“Đồ bỏ đi mà cứ giữ khư khư, cô rất… hăng hái đóng góp cho việc làm đẹp môi trường xã hội à?”
Câu này, Ninh Mông dùng giọng điệu nghi vấn.
Cô đứng trong ánh sáng nửa tối nửa sáng, đã thay chiếc váy dài bằng cotton thoải mái kia, giờ đang mặc một chiếc váy dài đen.
Tóc buộc cao lên, vẻ mặt lạnh lùng sắc bén, toát ra khí thế mạnh mẽ.
Nhìn Triệu Thanh Vận, giống như đang nhìn một tên hề đi nhặt rác.