Nữ Chính Và Nữ Phụ Độc Ác Khi Nào Mới He Đây

Chương 32

Dưới ánh đèn lờ mờ, Hạ Vũ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Cô không quen nghe đến cái tên "Huyết Tâm Linh", nhưng cách hắn nói về nó khiến cô cảm thấy thứ này không hề đơn giản.

"Huyết Tâm Linh là gì?" Cô hỏi, giọng điệu không mang theo kiên nhẫn.

Người đàn ông cười nhạt, tựa hồ như đang suy nghĩ xem có nên tiết lộ hay không. Một lát sau, hắn mới chậm rãi đáp:

"Nó là một vật thể sống. Một trái tim... nhưng không phải của con người."

Hạ Vũ nhíu mày. "Mày nói rõ hơn đi."

Người đàn ông hạ thấp giọng, ánh mắt tối lại. "Huyết Tâm Linh là một loại trái tim đặc biệt, được sinh ra từ nghi thức hiến tế. Nó chứa sức mạnh tái tạo, có thể chữa lành bất kỳ thương tổn nào, kể cả Độc Song Trùng. Nhưng đồng thời, nó cũng là một thứ nguy hiểm. Ai sở hữu nó, nếu không đủ mạnh, sẽ bị chính nó nuốt chửng."

Hạ Vũ im lặng. Cô không thích những thứ liên quan đến hiến tế hay tà thuật. Nhưng nếu đó là cách duy nhất để loại bỏ độc ký sinh trong cơ thể cô, thì cô không có nhiều lựa chọn.

"Ở đâu có Huyết Tâm Linh?" Cô hỏi.

Người đàn ông nhếch môi. "Chuyện đó... không dễ nói."

Hạ Vũ nheo mắt đầy cảnh giác. "Mày biết đúng không?"

Hắn cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia sắc bén. "Tất nhiên. Nhưng đổi lại, tôi cũng muốn một thứ từ cô."

Hạ Vũ cười lạnh. "Không có gì là miễn phí nhỉ?"

"Đúng vậy." Hắn gật đầu. "Tôi sẽ nói cho cô biết nơi có Huyết Tâm Linh. Nhưng cô phải giúp tôi một việc."

"Việc gì?"

"Gϊếŧ một người."

Hạ Vũ nheo mắt, tay vô thức siết chặt. "Ai?"

Người đàn ông nghiêng đầu, chậm rãi thốt ra một cái tên.

"Bạch An."

Không khí trong nhà kho như đông cứng lại.

Hạ Vũ cảm thấy tim mình đập mạnh một nhịp, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.

"Mày đùa đấy à?"

"Tôi không đùa." Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, giọng điệu nghiêm túc. "Bạch An là trở ngại duy nhất trên con đường của tôi. Chỉ cần cô gϊếŧ bà ta, tôi sẽ nói cho cô biết cách lấy được Huyết Tâm Linh."

Hạ Vũ nhếch môi cười, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia vui vẻ.

"Gϊếŧ Bạch An?" Cô nhả ra từng chữ. "Mày nghĩ tao ngu à?"

Người đàn ông không hề dao động. "Cô không cần trả lời ngay. Nhưng hãy nhớ rằng, thời gian của cô không còn nhiều đâu, Hạ Vũ."

Cô nhìn chằm chằm vào hắn, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Gϊếŧ Bạch An?

Người đàn bà đó dù có tàn nhẫn thế nào, cũng là mẹ ruột của Bạch Thiên Thanh. Hơn nữa, bà ta không phải kẻ dễ đối phó.

Nhưng Hạ Vũ cũng không thể để bản thân chết vì Độc Song Trùng.

Sự lựa chọn này, cô phải cân nhắc thật kỹ.

Hạ Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống. Cô không lập tức từ chối cũng không đồng ý. Việc gϊếŧ Bạch An không phải chuyện đơn giản, càng không thể làm chỉ vì một lời đề nghị mờ ám từ một kẻ chưa rõ mục đích.

Cô nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu lạnh lẽo:

"Tại sao là Bạch An?"

Người đàn ông nhếch môi, ánh sáng lờ mờ trong nhà kho phản chiếu trong mắt hắn, tạo nên một vẻ quỷ quyệt khó lường.

"Vì bà ta là kẻ ngăn cản tôi." Hắn đáp chậm rãi. "Chỉ cần bà ta chết, rất nhiều thứ sẽ thay đổi."

Hạ Vũ cười nhạt, nhả ra một làn khói thuốc.

"Nghe có vẻ như một mối thù cá nhân."

Người đàn ông không phủ nhận. "Có thể nói như vậy. Nhưng tôi chắc chắn một điều— nếu bà ta còn sống, cô sẽ không bao giờ có được Huyết Tâm Linh."

Hạ Vũ im lặng, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Nếu những gì hắn nói là sự thật, thì chuyện này không đơn giản là một giao dịch, mà có thể còn liên quan đến những thế lực ngầm lớn hơn cô nghĩ.

Nhưng điều khiến cô bận tâm hơn chính là Bạch Thiên Thanh.

Nếu cô gϊếŧ mẹ ruột của Bạch Thiên Thanh, liệu con bé sẽ phản ứng thế nào?

Mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ vốn chưa sâu sắc, nhưng một khi chuyện này xảy ra, chắc chắn Bạch Thiên Thanh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

"Không trả lời sao?" Người đàn ông mỉm cười. "Cô đang do dự à?"

Hạ Vũ cười nhạt. "Không. Tao chỉ đang nghĩ xem có nên gϊếŧ mày trước hay không thôi."

Người đàn ông phá lên cười, không hề tỏ ra lo lắng.

"Được thôi, nếu cô muốn thử."

Bầu không khí trong nhà kho trở nên căng thẳng, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ thành một trận tử chiến.

Nhưng đúng lúc này—

Tách!

Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ phía trên.

Hạ Vũ lập tức nhận ra có người khác đang theo dõi cuộc nói chuyện của họ.

Cô không chần chừ, nhanh chóng lao sang một bên, tránh khỏi vị trí cũ. Đồng thời, một vật thể nhỏ từ trên cao rơi xuống, va chạm với mặt đất— một cây kim bạc mảnh dài.

Sát khí!

Hạ Vũ vừa tránh ra thì một bóng đen từ trên xà ngang nhà kho lao xuống, động tác nhanh như chớp.

Người đàn ông kia cũng phản ứng tức thời, lùi lại một bước, ánh mắt tối sầm lại.

Hạ Vũ nhận ra người vừa xuất hiện—

Lô Thước!

"Tìm được mày rồi, Hạ Vũ." Giọng nói của hắn vang lên, lạnh như băng. "Lần này, tao sẽ không để mày trốn thoát nữa đâu."

Hạ Vũ nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo. Cô không ngờ lại bị Lô Thước bám đuôi đến tận đây.

Người đàn ông bí ẩn kia lùi lại một bước, dường như không muốn dính vào cuộc đối đầu này. Hắn cười nhạt, ánh mắt đảo qua Hạ Vũ và Lô Thước, rồi chậm rãi nói:

“Có vẻ như hôm nay tôi không cần ra tay nữa rồi.”

Hạ Vũ không để ý đến hắn, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào Lô Thước. Tên này không chỉ nguy hiểm mà còn là kẻ đã từng khiến cô suýt chết.

Lô Thước nhấc cây kim bạc trên mặt đất lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối. Hắn nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đáng sợ.

"Vết thương cũ lành chưa?"

Hạ Vũ không trả lời. Thay vào đó, cô rút con dao găm giắt bên hông, thủ thế.

Bầu không khí căng thẳng đến cực hạn.

Lô Thước không chờ lâu, hắn lao đến với tốc độ kinh người. Cây kim bạc trong tay hắn xẹt qua không khí, mang theo sát ý mạnh mẽ.

Hạ Vũ lách người tránh né, đồng thời vung dao phản công.

Keng!

Kim loại va vào nhau, tia lửa lóe lên trong bóng tối.

Lô Thước không hề bị chậm lại, hắn tiếp tục tấn công, tốc độ nhanh đến mức khó tin.

Hạ Vũ vừa né tránh vừa tìm cơ hội phản kích, nhưng đối thủ của cô quá mạnh. Không những vậy, độc trong cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn bị áp chế, khiến sức lực suy giảm đáng kể.

Chỉ sau vài đòn, cô đã bị ép lùi về phía sau.

Lô Thước cười nhạt.

“Mày yếu hơn tao tưởng đấy, Hạ Vũ.”

Hạ Vũ siết chặt nắm đấm, nhưng chưa kịp đáp lời, một âm thanh lạ vang lên.

Rắc!

Mặt đất dưới chân cô bất ngờ sụp xuống!

Cô mất thăng bằng, thân thể rơi vào một khoảng trống đen ngòm bên dưới nhà kho.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất hút trong bóng tối, cô nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lô Thước—

Và một nụ cười bí hiểm của người đàn ông bí ẩn kia.



Cảm giác rơi tự do chỉ kéo dài vài giây.

Sau đó, Hạ Vũ va mạnh vào một bề mặt cứng bên dưới.

Cơn đau lan khắp cơ thể, nhưng cô nhanh chóng ngồi dậy, quan sát xung quanh.

Nơi này... là một căn hầm ngầm?

Không gian tối tăm, những bức tường đá loang lổ vết thời gian.

Có vẻ như nhà kho phía trên chỉ là vỏ bọc, còn bí mật thực sự nằm dưới lòng đất này.

Nhưng điều đáng sợ hơn—

Có thứ gì đó đang chuyển động trong bóng tối.

Hạ Vũ nín thở, nắm chặt con dao trong tay.

Ánh mắt cô sắc bén như lưỡi dao—

Ai hay cái gì đang chờ đợi cô trong hầm tối này?