Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.
Chap 7 : Linh Hồn Lớn Lên Từng Ngày.
Lần trước nói chuyện, Trinh có hỏi thì được biết Somchai vẫn đang đi làm ở chỗ cũ, đó là một phòng tập thể hình. Lái xe đến phòng tập, lúc này mới có gần 8h sáng. Phòng tập vẫn chưa mở cửa, Trinh ngồi trên xe chờ đợi, khoảng 5 phút sau thì Somchai đến. Đang tính mở cửa phòng tập thì Somchai nghe thấy tiếng ai đang gọi mình :…
— Anh Somchai, anh Somchai..!?
Quay lại Somchai nhận ra đó là Trinh, Somchai khẽ vẫy tay, mặt hớn hở :
— Trinh, sao đến tìm tôi sớm thế…Chu choa, hôm nay mặc bộ đồ này xinh đẹp quá ha…Màu son cũng đẹp nữa. Mua ở đâu zậy..!?
Trinh kéo tay Somchai sang một bên rồi đáp :
— Anh thích lát tôi tặng anh luôn, giờ đi ra đây nói chuyện với tôi một chút, được không..!?
Somchai gật đầu :
— Được chứ, nhưng có chuyện gì vậy….Để tôi mở khoá cho người sau đến đã.
Xong xuôi Trinh với Somchai ngồi nói chuyện trong một quán cà phê gần đó. Mặt mũi có phần lo lắng, Trinh hỏi luôn :
— Somchai này, lần trước nói chuyện lúc gần cúp máy anh có nói đến điều gì ấy nhỉ..!? Gì mà tôi sẽ cảm nhận được nó..!!? Anh có thể nói lại được không..!?
Somchai đăm chiêu suy nghĩ, vắt chân khép nép, Somchai ồ lên :
— À, nhớ rồi, nhớ rồi….Hôm nói chuyện về Kumanthong phải không..!? Suỵt, be bé mồm thôi, chỗ này đông người.
Trinh vội gật đầu :
— Đúng rồi, gần đây tôi thấy có điều gì đó lạ lắm.
Somchai hỏi lại :
— Thế còn chuyện cầu xin chuyện tình cảm với anh chàng kia thì sao.!?
Trinh đáp :
— Vẫn chưa thấy tiến triển gì, cơ mà đêm qua tôi nhìn thấy một đứa bé với nước da đen đen đứng ngay cửa phòng của tôi. Nhìn đáng sợ lắm, tôi còn nhớ đầu mình bị đập vào cửa ngất xỉu. Vậy mà sáng nay tỉnh dậy đã thấy nằm trên giường. Nhưng đầu thì vẫn đau…Mơ mà như thật, không biết đâu mà lần.
Somchai hỏi tiếp :
— Thế có phải gần đây cứ đến nửa đêm là trong nhà lại xuất hiện tiếng động lạ, ví dụ như có tiếng bước chân ai đó đi lòng vòng quanh nhà, hay tiếng cười của trẻ con, tiếng nghịch ngợm đồ đạc…..đại loại vậy không..!?
Trinh tròn mắt gật đầu lia lịa :
— Đúng….đúng…rồi…Anh nói…không sai…cái gì cả. Như….như vậy…là sao..!?
Somchai ra hiệu cho Trinh cần phải bình tĩnh, Somchai nói :
— Tính ra đến nay thì cô cũng đã nuôi Kumanthong được một năm rưỡi rồi nhỉ..!? Những hiện tượng trên là điều bình thường thôi, ai nuôi Kuman cũng đều như vậy. Đó là sự xuất hiện của chúng khi đã ở gần chủ được một khoảng thời gian nhất định. Nói cho dễ hiểu như cô trồng một cái cây, lúc gieo hạt cho tới khi nẩy mầm. Tưới cây thì cần nước, còn với Kumanthong thứ nó cần là sự quan tâm, chăm sóc từ chủ của mình. Qua thời gian nó sẽ hấp thu linh khí xung quanh rồi trở nên mạnh mẽ hơn. Cô nhìn thấy nó chứng tỏ nó đang mạnh dần, như vậy cũng có thể coi đây là điều đáng mừng.
Trinh ngạc nhiên hỏi :
— Anh…anh nói rõ thêm một chút được không..!?
Somchai tiếp :
— Khi nó mạnh hơn đồng nghĩa với việc những yêu cầu mà cô cần nó sẽ thực hiện được dễ dàng hơn. Tuy nhiên cô cũng phải chăm sóc, quan tâm đến nó nhiều hơn trước.
Trinh hỏi tiếp :
— Thế bây giờ tôi phải làm gì..!?
Somchai đáp :
— Cô phải chấp nhận nó, chịu đựng những trò tinh nghịch của nó. Yêu thương nó hơn, mà này, nếu như thế tôi đoán việc mà cô cầu xin chỉ trong nay mai sẽ thành hiện thực. Nhưng quý cô tôi khuyên điều này, dù sao Kumanthong cũng là bùa ngải ma quỷ, nếu trong mức độ thì có thể kiểm soát, còn quá ra sẽ rất nguy hiểm. Chỉ nên dừng lại ở mức đủ, những người như cô và tôi chưa thể nào hiểu được hết sức mạnh của nó đâu. Chết thật, mới đấy mà đã 8h30 rồi, tôi có hẹn với một anh chàng đến tập vào sáng nay, giờ tôi phải đi đây. Thế nhé.
Trinh cảm Somchai rồi cũng đứng dậy thanh toán tiền rồi ra về. Hoá ra sự việc là thế, trước khi sang Thái thỉnh Kumanthong thì Trinh cũng có tìm hiểu qua về loại bùa ngải bằng búp bê này. Từ tra trên mạng, đọc xuất thân của Kuman là từ đâu cho đến tác dụng của Kumanthong là gì..!? Tuy nhiên đó là những điều mà ai cũng đều biết. Còn Trinh cũng nghe một hai người nuôi Kuman nói họ có thể cảm nhận được đứa bé. Khi ấy Trinh không tin cho lắm, nhưng sự việc đêm hôm qua đã khiến Trinh không thể không tin.
Quả thực Trinh cũng có chút lo sợ, may mắn sau khi được Somchai giải thích thì Trinh thấy yên tâm hơn. Hình ảnh đứa bé có nước da đen sạm thực ra chính là linh hồn của Kumanthong mà cô đang nuôi. Chưa kể như lời Somchai, Kuman của Trinh bây giờ đã mạnh hơn trước, có thể thực hiện được nhiều mong muốn của cô hơn. Ngay lập tức trong đầu Trinh nảy ra một suy nghĩ :
“ Anh Quân, liệu rằng em có thể có được anh không..!?”
Mới nghĩ đến hình tượng của Quân thôi mà Trinh đã thấy rạo rực, mặt Trinh khẽ ửng hồng, đôi chân cô trùng xuống, khép lại bởi phía dưới cứ như đang bị ai kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
— Tiền thừa của chị đây ạ.
Giọng của cô bé thu ngân đang trả lại Trinh tiền thừa bữa cà phê. Trinh thở hổn hển, khẽ toát mồ hôi, cô rên nhẹ :
— Ư…ư.
Cô bé thu ngân lo lắng hỏi :
— Chị bị cảm ạ, em thấy mặt chị đỏ lắm.
Trinh vội xua tay :
— Ơ…không, không sao..!? Chị hơi chóng mặt…
Dứt lời Trinh vội bỏ ra ngoài, cô quên cả lấy lại tiền mặc cho nhân viên gọi với theo. Lên xe đóng kín cửa lại, Trinh lấy điện thoại tìm ảnh của Quân rồi hạ ghế nằm luôn trên xe để tự sướиɠ. Trinh lúc này đây cứ như con mèo cái đến kỳ động dục, đã lâu lắm rồi Trinh mới thấy mình ham muốn đến như vậy. Và đặc biệt hơn, chỉ có Quân mới khiến cho cô lúc nào cũng “ ướt “ . Điều này rõ ràng không bình thường.
Trinh nằm trong xe thở mạnh và dồn dập, khẽ nhìn hai ngón tay nhơ nhớp, Trinh nói :
— Không được, mình phải làm gì đó thôi…Nếu không mình sẽ phât điên lên mất.
Về đến nhà, Trinh ngay lập tức xách rất nhiều đồ đạc lên trên tầng 2, mở cửa bước vào phòng thờ, Trinh thu dọn những bánh kẹo, đồ chơi cũ, sau đó lau dọn tỉ mỉ, cẩn thận bát hương, đồ thờ cúng, đèn, nến, tất cả mọi thứ. Xong xuôi Trinh lấy ra những loại bánh kẹo mới nhất, ngon nhất, cả đồ chơi cũng vậy. Khéo léo bày biện lên trên bàn nơi thờ Kuman, Trinh còn để cả hoa thơm vào nữa. Chưa đến giờ cho Kuman ăn, nhưng Trinh vẫn mở nước, bóc bánh kẹo để sẵn đó. Bức hình chụp chân dung của Quân vẫn nằm ở trước lọ thuỷ tinh đựng Kumanthong, Trinh khẽ chắp tay lại cầu khấn. Cứ mỗi lần cho ăn hay cầu xin điều gì, Trinh đều đọc một câu mật chú bằng tiếng Thái. Câu chú này được chính thầy phù thuỷ truyền cho Trinh, phải mất mấy ngày Trinh mới đọc thuần thục được mật chú này.
Theo như lời Somchai phiên dịch lại, mỗi Kumanthong được thỉnh về thì chủ nhân của Kuman đó sẽ có một câu chú khác nhau. Câu chú này như một chìa khoá mở cánh cửa liên kết giữa chủ nhân và Kumanthong.
Đọc chú xong Trinh tiếp tục xin :
“ Na ngoan của mẹ, mẹ biết bây giờ con đã mạnh hơn trước. Con muốn gì mẹ cũng sẽ đáp ứng, chỉ cần con khiến cho người đàn ông trong ảnh này yêu mẹ, quan tâm đến mẹ…..Giúp mẹ con nhé..”
“ U….u…..u…”
Gió bên ngoài cửa sổ hành lang khẽ thổi vào trong phòng khiến cho Trinh nổi da gà.
Vừa khấn xong thì điện thoại Trinh đổ chuông. Trinh mừng rỡ :
— Chẳng lẽ lại hiệu nghiệm ngay được hay sao..!?