Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.
Chap 8 : Gϊếŧ Bạn.
Đang hớn hở vì nghĩ đây là cuộc gọi của Quân, nhưng cầm điện thoại trên tay, cuộc gọi đến lại lưu tên một người khác, thở dài não nề Trinh bấm nghe rồi nói :…
— Hà à, gọi tao có chuyện gì đấy..!?
Trong điện thoại Hà đáp :
— Có rảnh không..!? Ra quán cà phê Hương Cúc ngồi nói chuyện một chút. Tao đang ngồi với cả cái Phương đây này. Ra đi rồi lát đi ăn, nhanh bọn tao đợi nhé.
Trinh tắt máy, cô cũng không muốn đi, nhưng lần trước gặp nhau chốc lát xong Hà cũng vội về, nhìn đồng hồ mới hơn 9h sáng. Cứ ở trong nhà mà nghĩ về Quân khiến Trinh chẳng làm ăn gì được. Thôi thì ra cà phê nói chuyện với bạn bè cho khuây khoả. Nghĩ vậy nên Trinh đóng cửa phòng thờ rồi chuẩn bị ra ngoài.
Mặc dù là ban ngày, bên ngoài trời còn có nắng. Nhưng chẳng hiểu sao Trinh cứ có cảm giác hơi lành lạnh. Bước xuống cầu thang Trinh mơ hồ, không, đúng hơn là Trinh cảm nhận được phía sau mình có người đi theo. Tuy nhiên bất thình lình quay lại thì chẳng thấy gì cả.
Từ đêm hôm qua cho đến giờ, hình như trong ngôi nhà bắt đầu có sự thay đổi. Ra khỏi nhà, Trinh lái xe đến quán cà phê Hương Cúc. Vi quán nằm trong hẻm nên Trinh đỗ xe ở ngoài đường lớn rồi đi bộ vào. Vừa bước vào trong hẻm thì Trinh nghe thấy một điệu cười của trẻ con đang vang lên ngay sát bên tai :
“ Hi…Hi…hi…”
“ Mẹ…nghe…này..”
Trinh quay sang hai bên nhưng không thấy gì cả. Nhưng rồi Trinh bắt đầu nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc, là giọng của Hà :
“ Tao gọi rồi, chắc nó đang đi đường, lát đến gần đây là mình nhìn thấy ngay ấy mà.”
Một giọng khác nói tiếp, có lẽ đây là giọng của Phương :
“ Mà sao con Trinh nó làm gì mà giàu nhanh thế nhỉ..? Cách đây tầm 2 năm còn đi làm tật mặt ra ấy chứ. Thế mà bây giờ nhà riêng, xe hơi, làm bà chủ của shop quần áo….Giỏi thật, không ngờ được luôn.”
Giọng Hà đáp :
“ Đến tao còn thấy lạ, nó ngày xưa, từ hồi đi học cặp hết thằng này đến thằng khác. Chẳng hơn mấy con làm ở KTV là mấy, được cái mác sinh viên ngoan hiền nên trai bu như ruồi. Lần này về nước tao còn tưởng nó đang đào mỏ ông đại gia nào nên mới có cơ ngơi như thế ấy chứ. Kể ra ở Việt Nam mà được thế thì cũng siêu rồi.”
Phương tiếp tục :
“ Mà này, để tao kể cho mày chuyện này. Nhưng nhớ đừng nói với ai, kẻo tao lại mang tiếng đưa chuyện. Này nhé, tối mấy hôm trước tao thấy cái Trinh đi ăn tối với chồng cái Nhi trong một nhà hàng. Hôm đấy tao cũng đi ăn với bạn trai, thấy nó vào định lại chào nhưng sau thấy ông chồng của cái Nhi đi cùng nên tao lại thôi. Nhìn cử chỉ thân mật lắm, mà mày còn không biết chứ, đợt đám ma cái Nhi, bọn tao cũng đi, thấy con này cứ bám lấy chồng cái Nhi suốt. Không hiểu có chuyện gì không..!? Chồng cái Nhi ngày trước cũng giàu có mà ngon lành lắm. Khổ thân con Nhi, sau vụ sảy thai thành ra trầm cảm rồi bị điên luôn, tự tử chết thương lắm. “
Tiếp tục là tiếng nói của Hà :
“ Thật hả, thế thì đúng rồi. Lần trước tao đến nhà nó, điện thoại nó báo tin nhắn, tao thấy ghi Anh Quân mà kèm theo trái tim nữa. Giờ mày nói vụ đi ăn, có đúng chồng cái Nhi tên Quân không!?
Phương trả lời :
“ Đúng rồi mày ạ, vậy thì không sai đâu được. Khϊếp, con này ghê thật đấy. Nó với cái Nhi xưa thân với nhau lắm đấy, vậy mà bạn chết chưa giỗ đầu đã la liếʍ cả chồng bạn rồi. Các cụ bảo cấm có sai, bản tính khó mà thay đổi được.”
Hà nói :
“ Mà này, tiện đây tao nói cho mày cái này. Con Trinh nó thở Kumanthong đấy, mày đã từng nghe nuôi Kumanthong sẽ được giàu sang, tiền bạc kiếm rất dễ chưa..!? “
Phương nói bằng giọng hốt hoảng :
“ Thật…thật..á, thứ đó nguy hiểm lắm. Mà sao mày biết được..!?”
Hà trả lời :
“ Thì chính nó kể với tao, nó còn dẫn tao lên phòng thờ Kumanthong của nó. Chuyện làm ăn của nó phất lên cũng nhờ thế, mà chưa kể có khi chồng con Nhi cũng bị nó bỏ bùa rồi cũng nên. Nó bảo với tao là : Chỉ cần cầu xin Kumanthong, mày sẽ có những gì mình muốn.”
Cuộc hội thoại đến đây kết thúc vì Trinh không còn nghe thấy được gì nữa. Nhưng Trinh rùng mình bởi cô không hiểu tại sao mình lại nghe được những lời nói này. Cô đang bị hai người bạn của mình nói xấu sau lưng. Nhưng khoảng cách từ chỗ của Trinh đến quán cà phê Hương Cúc còn hơn 100m nữa. Trinh có phần hoang mang, bước tiếp đến gần quán thì Trinh thấy Hà cùng với Phương đang ngồi ở một bàn có cửa kính nhìn ra bên ngoài đường, cách quán tầm 20m thì dường như Hà đã thấy Trinh đi đến. Quan sát điệu bộ của hai người lúc Trinh xuất hiện có vẻ hơi ngượng ngùng. Trinh còn thấy Hà huých tay vào Phương ra hiệu điều gì.
Một giọng trẻ con vang lên trong đầu Trinh :
“ Chúng…nó…nói…xấu…mẹ…đó.”
Trinh tự nhủ trong đầu :
“ Na phải không..!? “
Lập tức có tiếng trả lời :
“ Hi…hi…con đây.”
Bây giờ thì Trinh đã hiểu ra, cuộc hội thoại ban nãy Trinh nghe được là nhờ Kumanthong báo hiệu, chẳng trách từ lúc rời khỏi nhà Trinh luôn cảm nhận có người ở bên cạnh mình, chỉ có điều không thể nhìn thấy. Ra là Kumanthong luôn xuất hiện ở gần cô, bước chân vào quán, đi lại bàn có hai cô bạn yêu quý đang ngồi, Trinh mỉm cười chào :
— Hai cậu đợi tớ lâu chưa..!?
Hà niềm nở một cách tự nhiên :
— Cũng mới ngồi thôi, nước còn chưa uống hết một nửa nè. Ngồi đi, uống gì để tao kêu.
Phương cũng cười :
— Nhìn bạn Trinh mình càng ngày càng sang đó nha. Có công việc gì kiếm tiền cho tui làm với.
Trinh cười gượng :
— Cũng cố cho bằng bạn bằng bè thôi. Tớ phải lái xe nhanh đến đây đấy, sợ để các bạn chờ lâu lại nói xấu thì khổ.
Trinh nói một câu mà cả Hà lẫn Phương đồng loạt nhìn nhau rồi cười trừ. Trong đầu Trinh suy nghĩ :
“ Hai con khốn, ngồi lê đôi mách lên đời tư của người khác. Nhất là con Hà, uổng công tao coi mày là bạn thân, còn bày cách cho mày. Vậy mà mày nói tao như thứ đĩ điếm, lại còn lên giọng mỉa mai….Con khốn đáng ghét.”
Bất giác Trinh lại nghe thấy giọng nói của trẻ con kia :
“ Đúng…rồi..mẹ….chúng…đáng…bị…trừng…trị.”
Nhìn cái điệu bộ của Hà lúc này càng khiến cho Trinh thấy ấm ức. Trinh tự nhủ :
“ Chết đi con khốn.”
— Nước của mày ra rồi kìa Trinh, sao nhìn mày như người mất hồn thế. Cứ dại dại kiểu gì ấy..!? Lại nhớ anh nào phải không..!? – Hà cất tiếng làm Trinh giật mình.
Nãy giờ Trinh cứ như đang nói chuyện với ai đó, tưởng đến đây gặp bạn bè sẽ thoải mái hơn một chút. Ai dè lại nghe được cuộc nói chuyện không ra gì về bản thân mình. Thế nên gần 30 phút ngồi cà phê Trinh không nói năng gì cả. Lúc sau Phương có điện thoại, Phương nghe xong rồi nói :
— Tiếc quá, giờ tao lại có hẹn bây giờ….Chắc tao phải đi đây. Để dịp khác nhé, việc này đột xuất.
Cũng đang muốn về nên Trinh cười đáp lại :
— Ok, bận việc cứ đi đi, vậy tụi mình hẹn dịp khác.
Ra đến chỗ để xe thì Phương chép miệng :
— Bực thế, xe để đây mà sao lại xịt lốp được nhỉ..!? Đang vội nữa chứ..!?
Hà xem thì đúng xe của Phương bị xì hơi, bánh sau bẹp dí. Hà nói :
— Hay để tạm xe đây rồi tao chở mày về, cũng tiện đường tao về luôn.
Cũng không còn cách nào, Hà nói với Trinh :
— Thế xe mày để đâu..!?
Trinh chỉ ra tay ra đường lớn :
— Đỗ ngoài kia kìa….!!
Hà gật đầu :
— Vậy bọn tao đi trước nhé, hôm khác lại ngồi. Tao ở đây hai tháng nữa cơ mà.
Hà dắt xe máy ra rồi sau đó Phương ngồi lên, Trinh thì cười gượng vẫy tay tiễn hai bạn về trước. Hà rồ ga phóng đi, Trinh đưa tay lên xem đồng hồ bây giờ là mấy giờ. 10h30 phút sáng :
— Vẫn còn sớm, có lẽ nên ghé qua shop một chút.
Vừa dứt lời thì Trinh nghe thấy tiếng kêu thất thanh của những người đi đường, kèm theo đó là một sự va chạm mạnh :
— Á….Á….
“ Rầm “
Một chiếc oto vừa đâm thẳng vào thứ gì đó, tai nạn điên ra chớp nhoáng ở ngay đầu hẻm giao với đường lớn. Trinh vội chạy lại xem, người đi đường kêu lên :
— Chết….chết người rồi….Xe điên tông chết hai người đi xe máy rồi.
“ Hai người đi xe máy “
Trinh lập tức nghĩ ngay đến hai cô bạn của mình. Cũng bởi mới cách đây ít giây họ vừa đi xe ra đường lớn. Đám đông bu vào đông nghịt, cố chen lên trên, Trinh há hốc mồm, toàn thân cô bủn rủn, bởi chiếc xe SH màu trắng bị đâm vỡ nát kia chính là xe mà Hà dắt ra ban nãy.
Bên dưới gầm xe là một cô gái bị bánh xe chèn nát cả phần thân. Cả xe lẫn người vẫn còn dắt lại trong gầm. Trinh không tin vào mắt mình bởi người bị xe cán nát thân kia chính là Hà.
Phía trước có người hô to :
— Gọi xe cấp cứu, người này vẫn còn sống…Nhanh lên, máu chảy nhiều quá.
Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng khi mà cô gái bị kẹp dưới gầm xe đến nát cả thịt, chắc có lẽ chiếc xe phải nghiến qua người cô ta cả một đoạn nên mới be bét như vậy. Mái tóc của Hà hãy còn vướng vào gầm xe lẫn trong vũng máu đen xì.
Trinh đứng đó bất động, cô không dám nhìn thi thể của bạn. Xe cứu thương, cũng như xe cảnh sát đến ngay sau đó. Đám đông được giải tán, Phương được đưa đi bệnh viện trong tình trạng nguy kịch. Còn Hà thì được người ta lôi ra từ gầm xe với hai phần cơ thể bị cán nát nhừ, gần như đứt lìa…..Trinh không dám xem nhưng có người nói :
— Khϊếp thật, xe nó nghiến cho nát hết. Ấy vậy mà trước lúc đắp chiếu mắt cô ta vẫn mở trừng trừng, vuốt không xuống được. Kiểu chết bất đắc kỳ tử này kinh lắm. Còn người nữa chẳng biết có sống được không..!?
Trinh run rẩy quay lại xe oto của mình, cô không dám lái xe sau cảnh tượng vừa rồi. Toàn thân Trinh đổ mồ hôi lạnh, Trinh hoảng sợ tột cùng bởi lẽ bản thân Trinh vừa nhớ ra mình đã nguyền rủa hai người bạn :
“ Chết đi, con khốn.”
Bỗng nhiên có tiếng nói thì thầm vào tai Trinh :
“ Con…làm..xong…rồi…mẹ…thưởng…cho…con…đi…mẹ.”
Chính là nó, chính nó đã thực hiện yêu cầu của Trinh. Khi tận mắt chứng kiến tai nạn, Trinh đã nghĩ ngay đến điều này. Cô mong muốn bạn mình chết, và nó lập tức thực hiện. Từ sợ hãi Trinh bỗng dưng cười khúc khích :
— Hi…hi hi…Đúng rồi, đây là cái giá mà mày phải trả vì dám coi thường tao và con tao….Ha ha ha, chết đáng lắm.
Khẽ nhắm mắt Trinh nói một mình :
— Được rồi, để về nhà mẹ sẽ thưởng cho Na, Na giỏi lắm. Hi hi hi.
Mặc dù ban nãy rất sợ hãi nhưng bây giờ Trinh lại thấy thoả mãn đến lạ thường. Trinh đã có thể nói chuyện được với Kumanthong của mình. Chưa kể đến việc nó đã trở nên mạnh hơn trước. Vốn nghe về ma lực của Kumanthong đáng sợ, nhưng hôm nay Trinh mới được thấy tận mắt và điều này càng khiến cho Trinh tôn sùng và tin tưởng vào Kumanthong nhiều hơn.
“Đến gϊếŧ người nó còn làm được thì sớm muộn gì anh Quân cũng sẽ đến bên mình mà thôi. Mới nghĩ mà đã thấy hưng phấn rồi…Hi…hi…hi..”