Ma Búp Bê – Tác Giả Trường Lê.
Chap 6 : Đêm Kinh Hoàng.
Sự kỳ lạ bắt đầu diễn ra trong ngôi nhà của Trinh ngay đêm hôm đó. Sau khi rời phòng thờ Kuman, Trinh trở về phòng ngủ của mình vào lúc 1h đêm. Tiếp tục đắm chìm trong du͙© vọиɠ, mộng tưởng về Quân khiến cho Trinh thao thức, bồn chồn không tài nào ngủ được. Mặt khác Trinh cũng rất tò mò không biết được rằng liệu bé Kuman mà cô nuôi có giúp …cô hoàn thành được tâm nguyện cô vừa cầu khấn hay không..!?
2h sáng, khi mà Trinh vẫn đang thức thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng động lạ ở dưới nhà. Những tiếng bát đĩa va chạm vang lên lạch cạch, tiếng xả nước nơi bồn rửa, thậm chí Trinh còn nghe thấy tiếng bước chân đang đi lại mặc dù nó rất khẽ. Tuy đã thờ Kumanthong vào khoảng 1 năm rưỡi trở lại đây nhưng ngôi nhà này Trinh mới mua không lâu. Nửa năm đầu từ khi có trong tay một Kumanthong chính hiệu, công việc làm ăn của Trinh ngày một thuận lợi, kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng giúp cho Trinh nghĩ đến chuyển về một ngôi nhà đẹp hơn, khang trang hơn. Cũng là để cho Kumanthong có một nơi ở mới đầy đủ hơn, bởi khi thỉnh Kuman từ thầy mo Thái, Trinh được nói cho biết rằng :
“ Chăm sóc Kuman càng tốt thì hiệu quả, may mắn mà nó mang lại cho chủ nhân sẽ càng cao. Đối xử tốt với nó đồng nghĩa với việc nó sẽ phù hộ cho cô càng nhiều.”
Một ngôi nhà mới với đầy đủ tiện nghi, đầy đủ ban thờ, các đồ vật thờ cúng sẽ giúp cho Trinh càng ngày càng được hưởng lợi từ Kumanthong. Và điều này Trinh thấy chính xác, sau khi mua nhà cô lập tức có nhiều cơ hội để làm ăn. Bằng chứng đó là shop quần áo mà Trinh mở ra thu về cho cô không ít tiền bạc, mối quan hệ tốt. Càng ngày Trinh lại càng đặt niềm tin tuyệt đối vào Kumanthong.
Giàu có, sống một mình nhưng hơn nửa năm nay ngôi nhà chưa xảy ra vấn đề gì cả. Đêm nay nghe thấy những tiếng động lạ, điều đầu tiên Trinh nghĩ đến chính là trộm. Ban nãy về nhà Trinh không nhớ là mình đã khoá cửa hay chưa. Bởi cô quá vội vã với suy nghĩ về Quân. Lo sợ mình sơ suất nên Trinh bật dậy, cô từ từ nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài hành lang. Cánh cửa phòng thờ Kumanthong vẫn đóng, ánh đèn đỏ mờ mờ nơi cầu thang hắt lên ma mị khiến cho Trinh thấy hơi rờn rợn. Trinh sợ rằng bên dưới tầng 1, nếu như tên trộm đang lục lọi đồ đạc cô sẽ gặp nguy hiểm.
“ Cạch…cạch..”
Cửa phòng mở ra càng làm cho những tiếng động dưới tầng 1 vang lên rõ rệt.
“ Xì…xì…xì..”
Tiếng vòi nước như có người vừa mở van, nước chảy ra nhưng rồi lại tắt ngay sau đó. Tai nghe rõ ràng nhưng bản năng mách bảo Trinh không nên đi xuống. Ngay đến cả việc thở lúc này Trinh cũng không dám thở mạnh. Để bảo vệ an toàn cho mình, Trinh lùi dần vào trong phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô không quên chốt trong. Tim đập mạnh, Trinh không quay về giường ngủ mà đứng áp sát người ngay ở cánh cửa. Không gian về đêm im lặng như tờ, khi cánh cửa đóng lại những tiếng động phát ra ở tầng 1 Trinh cũng không còn nghe thấy nữa. Sự tĩnh lặng ghê rợn đến mức Trinh có thể nghe thấy từng nhịp tim đang đập trong l*иg ngực của mình.
Tiếng kim giây từ chiếc đồng hồ trong phòng ngủ cứ kêu lên theo từng tích tắc.
“ Hay là tên trộm đã đi rồi, làm ơn đừng đi lên đây. Làm ơn…”
Trinh hoảng sợ suy nghĩ trong đầu, nhưng điều cô mong muốn không thành sự thật. Từng chút, từng chút một….Tiếng bước chân của ai đó đang leo lên trên cầu thang đi lên tầng hai đã bắt đầu phát ra, mỗi lúc một rõ hơn.
Vì cầu thang là cầu thang gỗ nên Trinh nghe thấy rõ lắm :
“ Hắn đang đi lên đây…Chết rồi..”
Trinh thở gấp, cô toát mồ hôi vì sợ.
“ Cộp “
Có vẻ như bước chân vừa rồi đã dừng ngay trước cửa phòng của Trinh. Bởi phòng của cô nằm ngay lối lên xuống cầu thang. Bất giác Trinh đưa tay lên miệng bịt lại, cô sợ rằng chỉ cần nghe thấy tiếng thở tên trộm sẽ phá cửa xông vào.
Tim đập mỗi lúc một nhanh, hơi thở ngày càng gấp gáp. Trinh gần như bất động bởi cô chắc chắn một điều, phía bên ngoài cửa có ai đó đang đứng và cô với kẻ đó chỉ cách nhau đúng một phân gỗ.
Thế nhưng cánh cửa không xảy ra bất cứ điều gì, mọi thứ im lìm đến lạnh người. Trinh ngồi hẳn xuống nền thu mình lại.
“ Két….ét….két…ét..”
Trinh như đứng tim bởi tiếng cửa gỗ đang được kéo ra, nhưng không phải cửa phòng của cô mà là căn phòng còn lại trên tầng 2. Căn phòng thờ Kumanthong đối diện với phòng ngủ của Trinh. Trinh lập tức nghĩ ngay đến một việc :
“ Không thể nào, chẳng lẽ hắn muốn trộm bé Kuman của mình. Mà không, dù cho nó không có ý đó thì khi nhìn thấy hắn cũng sẽ lấy mà thôi..Không được, đó là tất cả những gì mình có. Không thể để mất được.”
Lạ lùng thay ban nãy Trinh còn lo sợ tính mạng của mình bị đe doạ, Trinh nghĩ thà cho tên trộm lấy hết đồ đạc cũng được. Chỉ cần bản thân mình được an toàn. Nhưng nay khi rõ ràng cánh cửa phòng thờ Kuman bị mở ra thì Trinh không còn sợ chết nữa. Bởi với cô, con Kumanthong kia còn quý giá hơn sinh mạng của mình.
Không chút ngần ngại, Trinh mở chốt cửa phòng rồi lao như điên sang phía phòng thờ. Quả nhiên cánh cửa nơi phòng thờ Kuman đã bị mở hé ra. Lúc nãy Trinh còn nhìn rõ ràng cửa đã được đóng. Bên trong phòng chỉ có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy mà Trinh sẽ bật sau khi cho Kuman ăn xong. Tất nhiên cửa nhà có khoá hay không thì Trinh còn quên chứ cửa phòng thờ thì mỗi khi ra vào chưa bao giờ Trinh quên đóng lại.
Cánh cửa mở hé trong đêm tối đang thách thức sự can đảm của bất kể một ai là con người. Chạy sang đến nơi Trinh hét lớn :
— Ai đấy..!?
Trong căn phòng chẳng có một ai, trừ cánh cửa phòng mở ra thì mọi thứ vẫn bình thường như nó vốn có. Phía trên bàn thờ nơi chính giữa lọ thuỷ tinh có chứa Kuman vẫn còn ở đó. Nhưng không, ngay lúc này đây thì cảm nhận về sự hiện diện của một người nữa trong ngôi nhà của Trinh lại tiếp tục xuất hiện.
“ Hi…hi…hi..”
“ Ở…đây…cơ…mà..”
Trinh từ từ ngoảnh đầu lại nhìn về phía cửa phòng của mình. Dưới ánh điện mờ mờ phía cầu thang hắt lên. Đang đứng ở trước cửa phòng của cô là một đứa bé cao tầm đến đầu gối của cô, nó có nước da sạm đen, nhưng đi kèm với đó là đôi mắt trắng ởn, cái miệng nó đang nhe ra cười đỏ lòm.
Hơi hoảng nên Trinh giật lùi người lại, đầu của cô đập mạnh vào mép cửa phòng thờ. Trinh ngã xuống rồi bất tỉnh…..Điều kỳ lạ chính là sáng hôm sau Trinh tỉnh dậy, cô thấy mình nằm ở trên giường. Phía sau đầu vẫn còn hơi đau, nhớ lại ngay chuyện đêm qua khiến Trinh bật dậy, bước ra khỏi phòng Trinh thấy phía bên phòng thờ cửa vẫn đóng. Đi vào xem tất cả vẫn bình thường.
Tuy nhiên đầu của Trinh vẫn nhói đúng với vị trí mà cô đập đầu vào mép cửa đêm hôm qua. Mọi chuyện không thể nào là mơ được. Không quên đi xuống tầng 1, cửa nhà hôm qua đã được khoá trái bên trong, trộm không thể vào. Chuyện này là sao, đứa bé đen nhẻm đêm qua Trinh nhìn thấy là gì..!? Nghĩ ngay đến Kumanthong, tuy nhiên 1 năm rưỡi qua chưa bao giờ Trinh thấy được nó.
Bây giờ là 6h sáng.
“ Somchai, đúng rồi….Hôm trước anh ta có nói một điều gì đó trước khi mình cúp máy…Phải tìm anh ta, phải tìm anh ta để hỏi cặn kẽ mới được..”