Giang Ninh kéo Dương Đại Đầu vẫn còn ngẩn ra, ra hiệu hắn phụ giúp chưởng quầy. Thời này nàng không rành cân đong nhưng ước lượng thì không sai.
Cuối cùng cân ra được mười tám cân bốn lạng, đổi được bảy mươi tư văn tiền.
Trước khi rời đi, Giang Ninh tiện tay mua hai cái chum đất, chưởng quầy gần như bán rẻ, chỉ lấy bốn văn.
Dương Đại Đầu ôm túi tiền trong lòng, kích động đến mức bước đi cà nhắc, chân trái vấp chân phải.
Rời khỏi tiệm, hắn nắm chặt áo Giang Ninh: “Nương, bán được thật sao?”
Giang Ninh trợn mắt: “Không thì tiền trong tay ngươi là giả à? Mau bớt lời, tìm mua ít lương thực và muối đi!”
Dương Đại Đầu khựng lại: “Tiệm lúc nãy cũng có mà.”
“Đổi tiệm khác!” Giang Ninh không buồn giải thích thêm với đứa nhi tử chậm hiểu này.
Mẫu tử họ bàn bạc, Dương Đại Đầu đi mua lương thực, còn Giang Ninh mua muối.
Khi đến một tiệm tạp hóa lớn hơn, tiểu nhị trông thấy nàng ăn mặc tồi tàn, liền bày vẻ khinh thường, không thèm để ý.
Giang Ninh phớt lờ, đi thẳng tới quầy, hỏi chưởng quầy đang tính toán sổ sách: “Chưởng quầy, ở đây có đổi muối tinh không?”
Chưởng quầy dừng tay trên bàn tính, ngẩng đầu nhìn Giang Ninh: “Khách quan có muối tinh? Ở đâu ra vậy?”
Giang Ninh mỉm cười: “Ta thì làm gì có muối tinh. Chỉ là vô tình giúp được một thương nhân qua đường, người ta thưởng cho một hũ nhỏ thôi. Nhà nghèo khó như ta thì làm sao dám dùng món quý giá thế này, cho nên mang tới đây đổi chút đồ cần dùng.”
Trong một ngày, có không ít thương nhân qua lại Đại Sơn Trấn. Chưởng quầy nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ, không tiện hỏi thêm.
“Để ta xem thử món hàng của ngươi trước đã.”
Nghe vậy, Giang Ninh biết mình có cơ hội, liền cẩn thận lấy hũ muối từ trong gùi ra.
Hũ muối tinh được nàng mang theo đến từ hệ thống hiện đại, tinh khiết không chút tạp chất. Chưởng quầy vừa nhìn đã kinh ngạc, đây là loại muối chất lượng cao mà cả đời ông chưa từng thấy. Ngay lập tức, thái độ của ông thay đổi, giọng nói cũng trở nên nhiệt tình hơn: “Khách quan, ngươi muốn đổi thứ gì?”
Giang Ninh ra vẻ khó xử, chậm rãi đáp: “Người cho ta hũ muối này nói rằng ở kinh thành, loại muối này có thể bán ba trăm văn một hũ. Dĩ nhiên, Đại Sơn Trấn nhỏ bé, giá chắc chắn không thể bằng, cho nên ta muốn đổi hàng trị giá hai trăm năm mươi văn, không biết ý chưởng quầy thế nào?”
Chưởng quầy nhíu mày, cân nhắc trong giây lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Trong lòng Giang Ninh có chút bất an. Lẽ nào mình đã để giá quá thấp? Nhưng lời đã nói ra, nàng không tiện rút lại. Vì thế, nàng chọn mua ba cân muối hạt, giá trị sáu mươi văn, bốn chiếc sàng lớn đường kính hơn một trượng, giá hai mươi văn, một hũ đất miệng rộng thay cho nồi sắt, giá năm mươi văn, số tiền còn lại đổi hết thành mật mía.
Giang Ninh vừa rời khỏi tiệm, tiểu nhị đã rón rén tới bên chưởng quầy thì thầm: “Chưởng quầy, một phụ nhân nghèo khó như thế sao có được món hàng tốt như vậy? Ngài không thấy đáng nghi à? Có khi nào thứ này không rõ nguồn gốc không?”
Tiểu nhị còn lải nhải rằng lẽ ra nên giữ hũ muối lại, chắc chắn người đàn bà nghèo hèn kia không dám phản kháng.
...
Chưởng quỹ trừng mắt nhìn gã tiểu nhị, quát lớn: "Ngu xuẩn! Loại muối này, đến nhà họ Đường - gia đình giàu có nhất trấn Đại Sơn - còn chưa chắc đã có! Nàng ta lấy đâu ra được?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin