Đồng hồ không nhạy nữa thì thôi đi, bây giờ đến cả tri giác cũng bắt đầu hỗn loạn.
Hoá ra Phương Giác Hạ muốn đưa đồ ăn cho hắn, Bùi Thính Tụng lúc này mới hiểu ra động cơ hành động của đối phương.
Sao không nói thẳng ra là được.
Đúng rồi, ngay từ đầu Phương Giác Hạ đã muốn nói, chẳng qua bị hắn ngắt lời.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào của các đồng đội khác từ phòng khách.
Bùi Thính Tụng mệt mỏi trong lòng, thầm nghĩ vốn dĩ mình cũng nên ở đó mới đúng.
"Vì cái này mà......" Hắn nhỏ giọng.
Không ngờ Phương Giác Hạ ở đầu bên kia bóng đêm lại giành nói trước, "Không ăn thì trả lại đây."
Anh muốn nhân cơ hội rút lại hành động đưa đồ ăn có chút ngu ngốc vừa nãy, ngữ khí cố tình ra vẻ lãnh đạm.
"Mơ đi." Đồ đã đưa đến tay hắn thì sẽ không có chuyện trả lại. Hắn trực tiếp dùng răng xé bỏ giấy bao, lấy bánh mochi đưa lên miệng.
Nháy mắt bánh chạm vào môi, cảm xúc mềm mại quen thuộc khiến Bùi Thính Tụng trong nháy mắt sững sờ.
Rõ ràng trong lúc chơi không hề sinh ra bất kỳ cảm giác dị thường nào, hắn chỉ đơn thuần muốn chiến thắng.
Nhưng hiện tại bờ môi của hắn giống như bị điện giật, bị miếng bánh nếp này gợi lên một tưởng tượng kỳ quái.
Trong bóng tối không ai thấy được, hầu kết của Bùi Thính Tụng hoảng loạn trượt lên xuống mấy cái, sau đó hắn gần như nuốt chửng cái vật nho nhỏ kia, hơn nữa còn âm thầm thề từ nay về sau nhất quyết không bao giờ ăn bánh mochi nữa.
Dù vậy, cái màn truyền giấy gói kẹo kia vẫn như thước phim quay chậm trong đầu vứt đi không được. Xung quanh càng tối đen, cái nháy mắt Phương Giác Hạ lướt qua tia sáng mỏng manh kia càng hiện lên sáng ngời.
Bóng tối là một cái l*иg nuôi cảm xúc, yên tĩnh lại là một cái kính lúp phóng đại cảm quan.
Xuất phát từ một loại tâm lý nào đó không rõ ràng lắm, Bùi Thính Tụng nghĩ phải đánh vỡ sự yên lặng này. Hắn duỗi cái chân đã hơi tê, đυ.ng đυ.ng vào Phương Giác Hạ, "Này."
"Tôi không có tên à?"
Phương Giác Hạ cũng không phải cố ý khó chịu với hắn, chỉ đơn giản là một câu hỏi không mang theo sắc thái tình cảm gì. Thực tế anh đã quen với việc Bùi Thính Tụng tùy ý làm càn, đối với hắn tôn ti trên dưới gì đó chẳng phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là trong nháy mắt này, anh cảm thấy thật kỳ quái, hết thảy đều rất kỳ quái.
Bùi Thính Tụng nghẹn họng, vốn muốn hỏi anh có còn gì ăn được không, nhưng hiện tại đυ.ng phải phản ứng quá lạnh lùng, tâm tính ác nghiệt từ trong xương của hắn lại ngóc đầu dậy.
"Anh thì gọi tên của tôi được mấy lần?" Hắn muốn nhận được sự chú ý của cái người lãnh đạm kia, vì thế càng tiến lại sát hơn, đầu gối gập lên đẩy ép lên hai gối đang co sát vào của Phương Giác Hạ, giọng điệu ra lệnh, "Ê, nhìn tôi xem nào."
Thanh âm cố ý đè thấp càng có thêm cảm giác áp bách. Đầu gối của hắn ác ý dùng sức mà đẩy, chen vào giữa hai chân Phương Giác Hạ, thậm chí đạp hẳn lên đùi anh, "Nãy giờ chắc là không thèm nhìn tôi luôn nhỉ?"
Phương Giác Hạ nói thẳng, "Không nhìn thấy."
"Tôi mặc kệ." Ngữ khí của hắn càng thêm bất hảo, lộ ra chút ý cười. Ngay lúc hắn chuẩn bị làm động tác tiếp theo, cửa tủ quần áo đột ngột bị mở ra.
Ánh sáng không kịp phòng bị mà tràn vào.
"Ten ten ten tèn! Come out đi các bé!" Lăng Nhất hai tay nắm cửa tủ, đằng sau cậu ta là nhân viên quay phim, ban đầu còn chưa thấy rõ cái gì, nhưng giây tiếp theo cậu ta phát hiện tư thế của hai người trong tủ có chút kỳ quái, đặc biệt là vị trí chân Bùi Thính Tụng......
Lộ Viễn đứng bên cạnh Lăng Nhất vui sướиɠ khi người gặp họa nói, "Anh Viễn thực vui mừng, xem ra hai người các cậu ở chung năm phút với nhau rất hoà hợp."
Đôi mắt đang quen ở trong bóng tối đột nhiên một lần nữa ra ánh sáng luôn có chút khó thích ứng, Phương Giác Hạ nheo mắt cúi đầu, Bùi Thính Tụng duỗi tay chắn tầm mắt, cũng rất nhanh thu cái chân đang làm càn lại.
Đương nhiên, một màn này đã được quay sạch lại phát trực tiếp lên livestream.
[Mới năm phút đã bị hai người làm kích động muốn chết!! Mau mau tường thuật cho mama hai đứa vừa làm cái gì đấy! ]
[Ha ha ha ha cười chết 01 cái gì mà come với out]
[A a a a a a đây là bắt gian tại trận đúng khum!!! Xiểu!!! ]
[Cây Nho này, chân cậu đang đạp vào chỗ nào thế! ]
[Woc tư thế này của hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Tại sao trong tủ lại không có camera! Tui hận! ]
[Màn này thật chứ quen thuộc như cảnh công an đi bắt quả tang hiện trường ổ mại da^ʍ các mẹ ạ hhh, đặc biệt là động tác cúi đầu của Giác Hạ khác gì đang nhận tội không]
[A a a a sai trái một triệu lần!! Tui muốn xem play tủ quần áo!! ]
[Come out come out come out ]
[Hôm nay chính là ngày kỉ niệm come out của Thính Giác!]
Bùi Thính Tụng đi ra trước, miệng nhắc mãi nãy giờ nghẹn muốn chết.