Bùi Thính Tụng không biết việc anh định làm, vì thế tức giận ngắt lời, "Làm gì? Còn sợ hại tôi chưa đủ thảm hay sao?"
Lời càu nhàu vừa ném ra liền cảm giác đối phương đã im bặt. Loại cảm giác này khá vi diệu, tựa như bên kia của bóng tối có một con vật nhỏ đang trốn, chỉ cần lớn tiếng hù dọa một câu, nó liền thu mình vào không dám động đậy.
Trong lòng hắn chợt nảy ra một tia áy náy, chỉ nhỏ một chút xíu thôi.
Có điều không quá vài giây, mọi thứ đều lệch lạc hẳn với hình ảnh Bùi Thính Tụng tự tưởng tượng. Con vật nhỏ kia không chỉ dám động đậy, động tĩnh còn khá lớn. Trong bóng tối nặng nề hắn không nhìn thấy được Phương Giác Hạ muốn làm gì, chỉ đột nhiên cảm giác một đôi tay sờ soạng lên người hắn, làm hắn trở tay không kịp.
Phương Giác Hạ biết mình nhiều lời vô ích, vì thế trực tiếp vươn tay qua, nghĩ phải đưa đồ ăn vặt trong tay cho hắn. Nhưng anh không nhìn thấy gì, chút ánh sáng lọt qua khe cửa bé xíu kia có lẽ đối với Bùi Thình Tụng còn có chút tác dụng, nhưng đối với anh thì hoàn toàn không để làm gì. Phương Giác Hạ nửa quỳ, nhoài thân trên về phía trước, duỗi tay sờ soạng như người mù, đối với người luôn cẩn thận khắc chế như anh, thời điểm không kiêng dè gì như thế này là vô cùng hiếm thấy.
Đầu ngón tay chạm được vào vải áo, cách một lớp vải sờ được khung xương, não anh dùng tin tức phản hồi được từ xúc cảm trên ngón tay mà hình dung ra hình ảnh.
"Anh làm gì thế?"
Đường nét xương phân minh rõ ràng, bên phải là cổ áo, thậm chí còn không cẩn thận cọ vào làn da trần bên cạnh cổ áo. Đây đại khái là bả vai, Phương Giác Hạ nghĩ thầm. Anh thuận theo đó sờ xuống dưới, mục tiêu là tay của đối phương. Nhưng trên đường đi đầu ngón tay của anh lướt qua quá nhiều chỗ, ví dụ như ngực của Bùi Thính Tụng, còn có dòng chữ "melt for u" trên ngực, còn có eo của hắn, lại xuống thêm chút nữa.
"Này."
Giọng của Bùi Thính Tụng rất trầm, trầm đến nỗi lập tức rơi vào lòng Phương Giác Hạ, hắn bắt lấy cái tay đang sờ soạng lung tung kia, ý định muốn ngăn Phương Giác Hạ lại.
Ngay sau đó, Bùi Thính Tụng dùng chút sức, túm lấy Phương Giác Hạ vốn dĩ cũng đang tiến đến gần hắn.
Thời gian thật sự không hề khách quan, tại một khắc này tốc độ của nó chậm lại vô hạn, thế nên vào lúc Phương Giác Hạ lướt qua khe sáng mỏng manh từ kẹt cửa, Bùi Thính Tụng có thể thấy được rõ ràng vết bớt hồng nhạt nơi khóe mắt kia, trong bóng đêm thoáng hiện, lướt qua, rồi một lần nữa biến mất.
Phương Giác Hạ đang quỳ không quá ổn, chỉ bị kéo một cái đã nhào đến trước mặt hắn, hai người suýt nữa thì đυ.ng vào nhau, anh không biết là gần đến mức nào, chỉ là trong nháy mắt nào đó cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Chiếc đồng hồ nho nhỏ chính xác đến từng giây của Phương Giác Hạ, đột nhiên giờ phút này không còn nhạy nữa.
—--
Lời tác giả:
Kaleido thiết tập: ( tuổi xếp từ trên xuống dưới )
(cái này chương 7 mình có chèn vô rồi nên giờ không viết lại, chỉ lướt lại thông tin chiều cao một trút để viết cái tiểu kịch trường)
Giang Miểu: 23 tuổi 177cm
Hạ Tử Viêm: 22 tuổi 186cm
Lộ Viễn: 22 tuổi 178cm
Phương Giác Hạ: 22 tuổi 180cm
Lăng Nhất: 20 tuổi 173cm
Bùi Thính Tụng: 19 tuổi 188cm
Fans: Vấn đề ở chỗ này nè! Nhóm K có tỉ lệ chiều cao không đồng nhất, lên sân khấu nhỡ khó xem thì sao?
Giang Miểu: Chuyên viên tạo hình có suy xét chuyện này rồi, ví dụ như lúc lên diễn chiều cao đế giày từng người có khác biệt, đội hình và vị trí đứng cùng được điều chỉnh nên thoạt nhìn tổng thể vẫn hài hòa.
Hạ Tử Viêm: Công ty bé như lỗ mũi, tuyển đủ người để ra mắt đã giỏi rồi, đừng kén chọn nữa.
Lộ Viễn: Kìa, tôi lúc đi giày vào cũng cao lên được 1 mét 8, không lùn không lùn.
Bùi Thính Tụng: Ha!.
Giác Hạ: Ừm...... ( microphone bị cướp mất )
Lăng Nhất: Ai da tôi đã lót tận năm miếng độn giày, tại sao vẫn phải vạch trần chiều cao của tôi!!! Tôi hận!!!
ZC: ﹁_﹁
---
Thời gian của Phương Giác Hạ bị rối loạn, cho nên anh cũng rối loạn.
"Cho cậu." Anh vội vàng nhét cái bánh vào tay Bùi Thính Tụng, sau đó mạnh mẽ rút tay ra, trở về một nửa không gian thuộc về mình ban nãy.
Hiện giờ còn bao nhiêu phút nữa? Anh dự định tiếp tục tính toán, nhưng càng tính lại càng rối, kim giây dù đếm kiểu gì cũng mãi không vào nhịp, muốn tìm cũng không tìm được. Phương Giác Hạ đành phải bỏ cuộc, dựa lưng vào vách tủ đằng sau, tận lực thu hết tay chân lại, cứ như chỉ có làm như vậy anh mới cảm thấy an toàn.
Nhưng cái đồng hồ nhỏ của anh hỏng mất rồi, anh không có đủ tự tin để bình tĩnh lại.
Thật lòng mà nói, đối với sự việc phát sinh nãy giờ Bùi Thính Tụng có hơi không hiểu. Hắn bóp bóp chiếc bánh mochi trong tay, giấy gói plastic bị đè ép phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.
Phản xạ của Phương Giác Hạ luôn luôn chậm hơn người khác, anh mất nhiều thời gian hơn người khác để nhận biết tình huống, tựa như trong trò truyền giấy vừa nãy, bị Bùi Thính Tụng mãnh liệt tấn công nên hoảng hốt, trừ điều này ra thì không thấy có gì khác. Nhưng đột nhiên, trong không gian yên tĩnh của tủ quần áo lại phát ra tiếng vang, giống như kích phát lại hệ thống thần kinh phản xạ của anh, trong nháy mắt kéo anh về lại hiện trường trò chơi đầy tính thắng thua bạo phát kia.
Thanh âm của tờ giấy gói kẹo trong suốt trễ nải vang lên, bắt đầu cọ cho vành tai cũng phải nóng rực lên.