Một người khác cũng nói: “Dò hỏi qua tất cả công ty khoa học kỹ thuật, bọn họ đều cho rằng không có người nào có khả năng làm ra màn trời như vậy.”
Còn một người khác đang gõ laptop khí thế: “Gương mặt của những người xuất hiện trên màn trời, có hơn phân nửa đều có thể đối chiếu so sánh được, đều là người thường trong hiện thực, không phải diễn viên. Thậm chí, tôi còn phát hiện có 2 người thuộc công ty chúng ta.”
Mọi người đều trầm mặc.
Âm thanh màn trời từ bầu trời vang vọng, rõ ràng như đang trực tiếp nói ở bên tai họ.
[Sau mấy tháng mưa to, đa số các khu vực trên toàn thế giới đều trở thành biển rộng mênh mông, các thành phố giáp biển giống Hải Thị là khu vực gặp tai hoạ đặc biệt nghiêm trọng, người sống sót trong thành phố chưa tới 20 - 30 người, mọi người ý thức được, cơn mưa này có khả năng vĩnh viễn sẽ không ngừng. Những người sống sót ở Hải Thị không thể không rời bỏ quê hương, chỉ có đi những nơi cao hơn mặt biển, mới có hy vọng sống sót.]
[Điều đáng ăn mừng chính là, lúc này Chính phủ đã thành lập nên rất nhiều căn cứ tị nạn ở các khu vực có độ cao hơn so với mặt biển, cuối cùng bọn họ có thể cử lực lượng, đi chi viện và di dời các nạn dân ở khu vực thấp hơn so với mặt biển.]
Nghe được lời này, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, anh to con cũng nói: “Tôi đã nói mà, Chính phủ sẽ xử lý được mà, a phi! Không phải, ý tôi là, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra! Trên trời đâu ra nhiều nước như vậy a!”
Mọi người vẫn không hề để ý tới anh, mà đều nhìn về phía ông chủ của bọn họ, đồng thời cũng là người có của cải phong phú nhất, năng lực mạnh nhất, có khả năng quyết định nhất trong nhóm, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Bạc Mộ Thành nhìn màn trời, sườn mặt lạnh lùng như một tòa điêu khắc bằng băng.
Loại cảm giác yêu cầu nhìn lên, mà người khác là người nắm giữ toàn cục, còn anh chỉ có thể từ vài lời nói của người khác phỏng đoán ra vận mệnh trong tương lai, làm anh cảm thấy rất không khoẻ.
Nhưng anh vẫn nói: “Kỷ Hòa, cậu mang theo người, ngồi chuyến bay nhanh nhất đi tây bộ, miếng đất hôm trước nhìn trúng không tồi, nhanh chóng mua về, làm chi nhánh cho công ty của chúng ta.”
Anh quay đầu nhìn bạn tốt Kỷ Hòa: “Dùng hết khả năng mà cậu có, tích trữ thật nhiều vật tư sinh tồn, cậu hiểu chứ?”
Kỷ Hòa sửng sốt, nơi đó có độ cao cách mặt biển hơn 3000 mét, đúng là rất thích hợp làm căn cứ tị nạn tránh mưa bão.
Anh ta trịnh trọng gật đầu: “Đã hiểu!”
Bạc Mộ Thành lại nhìn cô gái: “Tiểu Hàn, thông báo cho người nhà của tôi, còn có người nhà của tất cả mọi người, những nhân viên đang đi công tác ở nơi khác, toàn bộ trở về, trước ngày mai, an bài tất cả bọn họ đi chi nhánh công ty.”
Tiểu Hàn nói: “Đã rõ.”
Anh to con dùng sức vò đầu: “Không phải, cậu tin thật ư! Còn đưa người nhà đi hết, không khoa trương như vậy chứ.”
Bạc Mộ Thành quay đầu nhìn anh: “Lão Hứa, có cách nào mua một ít vũ khí không?”
Lão Hứa run lên một hồi: “Vũ, vũ khí?!”
Bạc Mộ Thành: “Đừng lo lắng, chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi.”
Lão Hứa lại gãi gãi tóc: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Người có năng lực đều nhanh chóng hành động, bắt đầu chuẩn bị vật tư, mà tuyệt đại đa số người dân bình thường, còn đang mờ mịt và khủng hoảng.
Cảm giác lời màn trời nói hơi giống thật, nhưng làm bọn họ tin tưởng lời tiên đoán tận thế, lại cảm giác thật vớ vẩn hết sức.
Trương Hiểu đứng ở trên đường cái, nhìn người trên đường càng ngày càng nhiều, đối với màn trời chỉ chỉ trỏ trỏ, cùng tiếng bản tán xôn xao, trưng cầu ý kiến lẫn nhau.
Cũng có số ít người lặng lẽ từ trong đám người rời đi, dáng vẻ vội vàng, không phải đi tích trữ vật tư, chính là đi làm công tác chuẩn bị khác.
Cô lạnh lùng cười, nhìn màn trời, đôi tay siết chặt, trong mắt đều là không cam lòng.
Dựa vào cái gì kiếp trước không có lời tiên đoán, cô không biết gì cả, cứ thế thê thảm mà chết đi.
Mà đời này cô đã trọng sinh, lại xuất hiện việc dự báo?
Toàn thế giới đều biết tận thế sắp đến, nhiều người có tiền, có nhân mạch, có năng lực, chuẩn bị vật tư so cô càng mau càng đầy đủ hết.
Bọn họ có bó lớn tiền, bọn họ sẽ tích trữ đầy đủ vật tư, bọn họ sẽ mua vũ khí, bọn họ sẽ mua con thuyền, bọn họ thậm chí sẽ sớm rời khỏi Hải Thị, đi đến nơi càng an toàn.
Thế cục Hải Thị sẽ thay đổi, những nhân vật lớn ở Hải Thị sẽ đi trước, vốn dĩ cô đã lên kế hoạch kết bạn với những kẻ mạnh, hiện tại đã không còn khả năng nữa rồi.
Giá hàng Hải Thị cũng sẽ tăng cao, thậm chí vật tư sẽ bị quản khống (*), kế hoạch tích trữ vật tư của cô, sẽ chịu trở ngại.
Quản khống (*) do quân đội hoặc Chính phủ quản lý và khống chế, phân phối vật tư đến người dân.
Cả nhà tên súc sinh Triệu Võ kia đều có thể sớm làm chuẩn bị.
Vậy cô trọng sinh còn có ý nghĩa gì chứ? Cô không còn ưu thế gì nữa đây!
Màn trời này, là cố ý đối đầu với cô hay sao!