Những người trong đoạn phim vui sướиɠ nhảy nhót, làm những người đang xem màn trời, cũng không khỏi mà cảm thấy thả lỏng vui vẻ lên.
“Thì ra ngày mai trời sẽ mưa a, vậy thì tốt quá, mấy ngày nay trời nóng muốn chết.”
“Không phải đâu, anh phải làm cho rõ ràng a, nếu là đoạn phim này thật sự có năng lực tiên đoán, vậy thì chuyện này rất đáng sợ.”
“Chẳng lẽ không phải là Chính phủ đoán trước sắp có mưa, sau đó dùng phương thức này thông báo cho chúng ta biết à?”
“Hiện tại làm gì có khoa học kỹ thuật nào lợi hại đến thế, có thể làm ra màn trời bao phủ cả bầu trời?”
Lãnh đạo Cục Dự báo Khí tượng thành phố nhăn chặt mày: “Chúng ta có dự báo ngày mai có mưa hay sao?”
Một người chần chờ nói: “Không có, chúng ta chỉ dự báo mấy ngày sắp tới có điều kiện thích hợp tạo mưa nhân tạo mà thôi.”
Một người khác nói: “Vậy màn hình trên bầu trời đang nói hươu nói vượn cái gì? Nếu mà ngày mai không có mưa, mọi người sẽ thất vọng đến thế nào a!”
Chân mày lãnh đạo càng nhăn chặt, màn trời này thật sự là quá kỳ lạ, đây là chuyện mà nền khoa học kỹ thuật hiện tại có thể làm nổi hay sao?
Ông ta làm người liên hệ Cục Dự báo Khí tượng ở thành phố bên cạnh, nhưng mà nhận được câu trả lời làm ông ta mở rộng tầm mắt.
Người ở Cục Dự báo Khí tượng khác không hiểu ra sao: “Màn trời? Màn trời gì a? Mọi người đang nói cái gì vậy? Ngày mai trời mưa? Sao có thể? Số liệu hoàn toàn không biểu hiện trởi sẽ mưa a.”
Lãnh đạo Cục Dự báo Khí tượng còn chưa kịp trả lời, âm nhạc trên màn trời đột nhiên trở nên không thích hợp, từ bầu không khí sung sướиɠ lập tức chuyển sang trầm trọng.
[Nhưng mà, lo lắng như vậy, cũng chỉ là dư thừa mà thôi, cơn mưa to này sẽ không kết thúc nhanh như vậy, nó sẽ mưa thật lâu thật lâu. ]
[Ngày đầu tiên mưa to, mọi người vui vẻ, hoan hô, cầm dù bước chậm trong cơn mưa.]
[Ngày hôm sau mưa to, mọi người vẫn vui vẻ như cũ, bởi vì con sông, giếng nước bắt đầu súc nước, bởi vì nhiệt độ không khí hạ xuống nhờ nước mưa.]
[Mưa to ngày thứ ba, mọi người bắt đầu cảm thấy phiền muộn, ba ngày mưa to, khiến đường phố ngập đầy nước, cống thoát nước thành phố bị ngập, mực nước sông dâng cao gần bằng mặt đất, rất nhiều nơi không thể mở kênh xả nước.]
[Mưa to ngày thứ tư, việc đi ra ngoài đã trở thành chuyện rất khó khăn, xe buýt ngừng hoạt động, kho hàng trong các siêu thị, cửa hàng tiện lợi nhanh chóng hết hàng, nhưng bởi vì trên đường tất cả đều là nước, việc bổ sung hàng hóa rất khó khăn, sinh hoạt của mọi người trở nên rất bất tiện.]
[Mưa to ngày thứ năm, mưa càng ngày càng lớn, hầu như nhà ở lầu một đều bị ngập, giờ phút này mọi người mới thấy luống cuống, sau đó việc cắt điện, cắt nước, cắt mạng liên tục xảy ra, người già và trẻ nhỏ hành động bất tiện bị nhốt trong nhà, trong nhà của mọi người không còn lại bao nhiêu lương thực dự trữ, ăn cơm uống nước đã trở thành vấn đề rất lớn.]
[Mưa to ngày thứ sáu, mực nước lan tràn tới lầu hai, những người có nhà ở lầu một cùng những người ở nơi có địa thế thấp không thể không từ bỏ nhà mình, tiến hành di dời, nhưng không phải ai đều muốn rời đi, đặc biệt là Hải Thị, một khi bọn họ rời bỏ nhà mình, họ sẽ không còn nhà để về.]
[Mưa to ngày thứ bảy, mưa vẫn không ngừng, gió giật mạnh, biển quảng cáo trong thành phố bị thổi bay, cây cối bị nhổ tận gốc, thế giới bên ngoài trở nên vô cùng nguy hiểm. Những người không có nhà để về vốn dĩ đã rất bất lực, rất nhiều người đột tử ngoài đầu đường. Những nơi cao tầng cũng không an toàn, cửa sổ gần như bị nát hơn phân nửa, một mảnh hỗn độn, ngoài phòng có mưa to, trong phòng dột mưa nhỏ, thậm chí không ít người vô ý bị hút ra ngoài cửa sổ.]
[Mưa to ngày thứ tám, trong thành phố đã không còn cửa hàng mở cửa, mọi người vì sống sót, không thể không chèo thuyền đi ra ngoài, đi nhặt, đi trộm, đi cướp vật tư, rất nhiều người chết do xảy ra xung đột trên đường. Toàn bộ thành phố bắt đầu hỗn loạn, không cách nào có thể cứu vãn nổi.]
[Mưa to ngày thứ chín, ngày thứ mười…]
“Toàn là nói bậy!” Trên sân thượng thuộc một công ty tư nhân, nơi này được bố trí thành một quán trà ngoài trời, lúc này, một đám người đứng ở nơi này nhìn màn trời.
Một người đàn ông to con đầu đinh vỗ bàn đứng lên, chỉ lên bầu trời, “Nói hươu nói vượn! Chính phủ của chúng ta mạnh đến thế, thành phố của chúng ta được quản lý trật tự rành mạch, sao có thể bởi vì mưa to mấy ngày, liền trở nên hỗn loạn mất trật tự như vậy được, còn vì tranh giành đồ ăn mà chết người, bộ đang viết tiểu thuyết hả?”
Anh mắng xong, lại nhìn đồng nghiệp của mình, muốn được bọn họ nhận đồng, lại phát hiện ai cũng biểu cảm ngưng trọng, dường như căn bản không nghe được lời anh ta nói.
“Ê, không phải chứ? Đừng nói mọi người đều tin đấy nhá?”
Vẫn không có người để ý đến anh, một cô gái tắt điện thoại: “Xác định, chỉ có người ở Hải Thị mới có thể nhìn thấy màn trời này.”