“Công chúa đừng nóng vội, nô tỳ sẽ mang Tứ điện hạ hồi cung đi tìm bệ hạ làm chủ.” Trương ma ma hạ quyết tâm, nếu mà bệ hạ còn bao che Chiêu quý phi, bà nhất định sẽ đâm chết ở trước mặt bệ hạ, cho dù là chết cũng phải đòi lại công bằng cho công chúa nhà bà và điện hạ.
Sở Du Ninh ho nhẹ một tiếng, “Nếu Tiểu Tứ đều bị đưa ra cung, về sau Tiểu Tứ chính là của ta.”
Đưa trở về là không có khả năng đưa trở về.
Trương ma ma vừa nghe, nóng nảy, “Công chúa, giờ không phải lúc đùa giỡn. Từ xưa đến nay, nào có chuyện hoàng tử xuất cung cùng công chúa sống qua ngày chứ.”
“Vậy thì hiện tại đã có. Chẳng lẽ ma ma hy vọng Tiểu Tứ trở về để Chiêu quý phi hại chết sao?” Sở Du Ninh nói ra lời khảo vấn từ linh hồn.
Trương ma ma im lặng, Chiêu quý phi đều dám ở ngày đại hỉ của công chúa ra chiêu này, nếu mà Tứ điện hạ hồi cung, chẳng sợ bà bảo vệ chặt chẽ đến đâu, cũng không phải đối thủ của Chiêu quý phi đang chưởng quản hậu cung.
“Công chúa, Đại hoàng tử đã chạy về cung xin chỉ thị bệ hạ, không bằng nhìn xem bệ hạ nói như thế nào?” Nhị phu nhân cảm thấy hẳn là chỉ có bệ hạ mới có thể quyết định Tứ hoàng tử đi hay lưu, vì thể diện của hoàng gia, Tứ hoàng tử khẳng định là phải về cung.
Trương ma ma cũng không ôm hy vọng, bệ hạ cưng chiều Chiêu quý phi cũng không phải chuyện một hai ngày, n ói không chừng thật sự sẽ bị thuyết phục.
“Trông cậy vào ông ta còn không bằng trông cậy vào heo mẹ biết leo cây.” Sở Du Ninh không có ấn tượng tốt với tên hôn quân suốt ngày chỉ thích nghe Chiêu quý phi thổi gió bên tai.
“Công chúa, ăn nói cẩn thận.” Trương ma ma suýt chút nữa muốn tiến lên che miệng Sở Du Ninh, loại lời nói này sao có thể nói ra miệng, tuy rằng, bà cũng cảm thấy công chúa nói rất đúng.
Nhị phu nhân cũng cảm thấy có chút đại nghịch bất đạo, bất quá nghĩ lại nghĩ, vậy mà lại cảm thấy rất đúng.
Du Ninh công chúa dường như không giống trong lời đồn.
*
Hoàng cung.
Cảnh Huy Đế nhìn danh sách của hồi môn trong tay, suýt chút nữa hoài nghi chính mình không biết chữ.
Tứ hoàng tử Sở Thắng Hoán một món là cái quỷ gì vậy?!
“Phụ hoàng, vào ngày xuất giá của Du Ninh công chúa, tân lang không có thì cũng thôi đi, của hồi môn còn xảy ra chuyện như thế này, ngài nhất định phải làm chủ cho muội muội a.” Tam hoàng tử ra vẻ tức giận bất bình thay muội muội.
Lời này cũng châm ngòi lửa giận của Cảnh Huy Đế, Cảnh Huy Đế vỗ mạnh danh sách của hồi môn lên trên long án, “Tra rõ cho trẫm! Trẫm muốn xem thử ai to gan như thế, dám tính kế chuyện này!”
“Phụ hoàng, việc này nếu không thể cho lời giải thích hợp lý, không riêng gì Du Ninh cùng tứ hoàng đệ bị người ta chê cười, cũng có tổn hại thể diện của hoàng gia.” Nhị hoàng tử cau mày, lo lắng nói.
“Du Ninh của hồi môn là mẫu phi tự mình xử lý, biết có quy trình xướng của hồi môn, thì tại sao lại làm lỗi cho được, nhất định là có người từ giữa làm khó dễ.” Đại hoàng tử riêng chỉ ra chuyện xướng của hồi môn, biết có xướng của hồi môn còn dám động tay động chân lên của hồi, không phải tự tìm đường chết hay sao?
Cảnh Huy Đế nhìn ba vị hoàng tử trước mặt, ông hiểu rõ bọn chúng đang âm mưa chuyện gì, mấy trò này đều là ông chơi dư lại. Ông đang định sai người đi tuyên Chiêu quý phi, Chiêu quý phi đã tự tới cầu kiến.
Chiêu quý phi vào điện đã áy náy tự trách mà thỉnh tội, “Bệ hạ, là thần thϊếp sai, do thần thϊếp sơ sẩy, làm người chui chỗ trống, thần thϊếp thẹn với Du Ninh công chúa, thẹn với Hoàng Hậu nương nương đã qua đời.”
Vốn dị Cảnh Huy Đế tràn đầy lửa giận chờ hỏi tội Chiêu quý phi, thấy Chiêu quý phi tự trách đến nỗi hận không thể lấy chết tạ tội, lại mềm lòng.
“Vậy Quý phi thấy việc này như xử như thế nào.” Cảnh Huy Đế nhẹ giọng hỏi.
Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử âm thầm nhìn nhau, xem phụ hoàng như vậy là biết muốn đổ tội lên đầu Chiêu quý phi không được rồi.
Chiêu quý phi được Đại hoàng tử nâng dậy, “Bệ hạ, ngài đã quên hôm qua Du Ninh công chúa đến gặp ngài hay sao? Hình như công chúa nói có món của hồi môn muốn mang đi, cần được ngài đồng ý.”
“Hoang đường! Du Ninh lại không hiểu chuyện cũng không có lý nào làm ra chuyện hoang đường như thế!”
Trong lòng Cảnh Huy Đế có hơi hoảng, cần phải dùng vẻ mặt giận dữ để che giấu, kỳ thật trong lòng đã cảm thấy Chiêu quý phi nói đúng. Ngẫm lại cách hành xử của Du Ninh vào ngày hôm qua, còn không phải là to gan lớn mật hay sao.
“Phụ hoàng nói đúng, Du Ninh lại tùy hứng cũng sẽ không xem đệ đệ là của hồi môn mang theo gả vào nhà chồng, việc này làm gia đình nhà chồng đối đãi như thế nào? Chẳng sợ Du Ninh là công chúa cũng không thể khinh người như thế.” Nhị hoàng tử là thật sự cảm thấy việc này không phải là Sở Du Ninh làm.
“Không sai, dù Du Ninh có ngu cách mấy cũng không làm ra chuyện này được. Quý phi, việc này ngươi nói như thế nào.” Cảnh Huy Đế lại có tin tưởng, khuê nữ của ông không ngu như vậy.
Chiêu quý phi mắt lạnh nhìn nhị hoàng tử, cúi đầu nói, “Bệ hạ, việc này phải hỏi Du Ninh công chúa, hôm qua thần thϊếp cẩn thận kiểm tra qua danh sách của hồi môn, rồi sau đó đưa cho công chúa xác nhận qua mới phong kín lại.”
Cảnh Huy Đế chỉ có thể làm Lưu Chính đi Phủ Trấn Quốc tướng quân một chuyến, thuận tiện mang Tứ hoàng tử về.
Lúc Lưu Chính đến Phủ Trấn Quốc tướng quân, hoàng hôn đã ngả về phía tây, khách khứa ở Phủ Trấn Quốc tướng quân còn không có đi hết. Lưu Chính không có kinh động những người khác, làm quản gia dẫn hắn đi gặp Du Ninh công chúa.
Lúc này, tân phòng Phủ Trấn Quốc tướng quân, nến đỏ lay động.
Sở Du Ninh đã gỡ mũ phượng, thay áo cưới dày nặng ra, quần áo nhẹ nhàng ngồi trước bàn, vén tay áo ăn mì, bên cạnh thả chiếc ghế bành, bên trong có một nhóc con đang ngồi, Sở Du Ninh dùng chân làm vòng bảo hộ, nhóc con cầm xương đùi gà nghiến răng.
Trương ma ma mới vừa đi xem xét của hồi môn trở về nhìn thấy hình ảnh công chúa đưa xương đùi gà đã gặm sạch sẽ cho Tứ hoàng tử, chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt.
Mới vừa khen công chúa hiểu được yêu thương đệ đệ, nhưng phương pháp yêu thương này bà thà rằng không cần a! Đường đường hoàng tử chỉ có thể gặm xương gà mà người khác đã gặm qua sao?
“Công chúa, điện hạ còn đang tuổi uống sữa.” Trương ma ma bước nhanh tiến lên.
Sở Du Ninh ăn một viên, “Ta biết, cho nên cho bé gặm xương nghiến răng. Ma ma thấy không, bé gặm rất vui vẻ đấy?”
Trương ma ma nhìn Tứ hoàng tử xác thật gặm rất là nghiêm túc, rất là hăng hái, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Chuyện này làm cho bà nhớ tới chuyện con chó vẫy đuôi là chuyện như thế nào?
Trương ma ma vội vàng ném hình ảnh đại nghịch bất đạo trong đầu ra ngoài, lấy khăn tay ra, tiến lên lấy xương đùi gà trong tay Tứ hoàng tử đi, “Công chúa, sắp đến canh giờ khóa cửa cung, trong cung còn không có tin tức truyền đến, chẳng lẽ là bệ hạ thật sự bị Chiêu quý phi thuyết phục?”
“A! Đát……”
Nhóc con thấy có người muốn cướp đồ ăn của bé, tay nhỏ bóng nhẫy đánh tay Trương ma ma, vẻ mặt hung dữ bảo vệ đồ ăn của mình.
Sở Du Ninh húp xong một ngụm nước lèo cuối cùng, nhìn về phía Trương ma ma bị nhóc con đánh còn vui tươi hớn hở, “Vậy càng tốt chứ sao? Chẳng lẽ ma ma cảm thấy Tiểu Tứ ở trong cung sẽ sống tốt hơn phủ tướng quân hay sao?”
Lời này chọc trúng tim Trương ma ma, bà mới sơ ý đã bị Tứ hoàng tử đoạt lại xương đùi gà.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, bà nhìn công chúa lớn lên, tính tình công chúa như thế nào bà rất rõ ràng. Sau khi Hoàng Hậu qua đời, công chúa càng trở nên kiêu ngạo bất thường, chưa bao giờ có cái nhìn đại cục giống như lúc này.
Hôm qua sau khi công chúa thắt cổ tỉnh lại giống như đã thay đổi thành một người khác, từ cao cao tại thượng trở nên bình dị gần gũi, thậm chí có đôi khi bà đứng ở bên cạnh công chúa, đều cảm thấy công chúa có một luồng sát khí.
“Nhưng mà, nếu Tứ điện hạ lấy thân phận của hồi môn ở tại phủ tướng quân, sẽ chôn vùi tương lai.” Trương ma ma hạ giọng.
“Tương lai? Như thế nào mới là tương lai? Xưng hoàng xưng bá mới kêu tương lai sao?” Tắm rửa ngủ đi, qua hai năm nữa Khánh Quốc đã diệt vong.
Trương ma ma ngơ ngẩn, bà nhớ tới trước khi chết Hoàng Hậu nương nương lôi kéo tay bà một lần rồi một lần dặn dò, nhất định phải bảo vệ tốt Tứ điện hạ, chỉ cầu Tứ điện hạ có thể bình an lớn lên là tốt rồi.
Bà cho rằng sau khi Hoàng Hậu nương nương trúng chiêu, đã nản lòng thoái chí nên mới nói ra lời này, thì ra công chúa còn hiểu rõ mọi chuyện hơn cả bà.
“Công chúa quả thực đã trưởng thành.” Trương ma ma vui mừng mà thở dài, vui sướиɠ tiếp nhận chuyện công chúa đã thay đổi.
Sau khi trải qua sinh tử, đại triệt hiểu ra không phải không có, có lẽ là Hoàng Hậu nương nương ở trên trời có linh, làm công chúa tỉnh ngộ.
Trương ma ma hoài nghi Sở Du Ninh không để ở trong mắt, hoặc là ai hoài nghi nàng đều không để trong mắt, cũng không tính toán bảo trì tính cách của nguyên chủ. Có thân phận công chúa ở đây, chỉ cần hôn quân không lên tiếng, ai dám lôi nàng lên giàn hỏa thiêu được chứ, muốn đốt chết nàng, nàng còn có thể bỏ chạy, chẳng qua là đẩy nhanh kế hoạch mà thôi.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng của Tôn ma ma truyền vào.
“Công chúa, Lưu công công tới.”
Trương ma ma lập tức cướp đi đùi gà cốt trong tay Tứ hoàng tử, lau tay, lau miệng, động tác mau lẹ làm Sở Du Ninh kinh ngạc cảm thán không thôi.
Thấy nhóc con bị đoạt xương đùi gà, mếu máo muốn khóc, Sở Du Ninh nhét cái muỗng canh vào trong tay bé. Đôi mắt to đen lúng liếng của nhóc con tìm mãi cũng tìm không thấy xương đùi gà, chỉ có thể tạm chấp nhận muỗng canh.
Lưu Chính đi vào, nhìn thấy một bàn toàn chén đĩa, có chút há hốc mồm.
Đừng nói với hắn là, tất cả những thứ đều là một mình Du Ninh công chúa ăn, nhưng nếu không phải công chúa ăn, chẳng lẽ là Tứ hoàng tử ăn hay sao? Du Ninh công chúa ăn uống tốt như vậy từ lúc nào?
Trương ma ma chú ý tới vẻ mặt của Lưu Chính, chỉ cảm thấy muốn xong, có vị tân nương tử nào ở tân phòng ăn một bàn đồ ăn lớn như thế, còn mỗi đĩa đều ăn sạch, truyền về cung làm bệ hạ nghĩ như thế nào.
“Lưu công công, hôm qua công chúa bị thương giọng nói, ăn không vô đồ vật, cho nên giờ mới đói quá mức.” Trương ma ma vội che giấu cho công chúa nhà mình.
Khóe miệng Lưu Chính giật giật, hôm qua biết Du Ninh công chúa được đến bệ hạ coi trọng, hắn cố tình đi hỏi thăm, sau khi công chúa tỉnh lại đã ăn hết mấy món, còn ăn no căng.
Bất quá, có thể trở thành thái giám cận thân bên cạnh hoàng đế đều là nhân tinh, Lưu Chính cười tủm tỉm gật đầu, “Hiện giờ công chúa có thể ăn lại được, đúng là chuyện tốt.”
Hắn nhìn về phía Sở Du Ninh, “Công chúa, bệ hạ sai nô tài tới hỏi ngài về chuyện của hồi môn. Quý phi nương nương nói hôm qua đem danh sách của hồi môn cho ngài xem qua sau đó mới phong kín lại.”
“Là phong kín lại, chỉ là sau khi thêm tên Tứ hoàng tử vào mới phong kín lên.” Trương ma ma nghiến răng nghiến lợi.
Lưu Chính biết Hoàng Hậu chết hoặc nhiều hoặc ít có chút liên quan tới Chiêu quý phi, Trương ma ma hận Chiêu quý phi như vậy, hắn cũng lý giải.
Lưu Chính nhìn về phía Sở Du Ninh, “Công chúa, ngài nói như thế nào?”
“Ma ma nói đúng!” Sở Du Ninh nghiêm túc gật đầu, lời người trong nhà nói nhất định phải duy trì.
Lưu Chính:……
“Quý phi nói, hôm qua ngài nói với bệ hạ muốn thêm một kiện của hồi môn, món đồ kia chính là Tứ hoàng tử, chỉ e sinh biến, cho nên mới viết tên Tứ hoàng tử lên trên của hồi môn, đối với việc này, ngài nói như thế nào?”
“Sao có thể sinh biến được, của hồi môn không phải đều viết trên danh sách sao?” Ngày hôm qua Sở Du Ninh nhìn của hồi môn mới biết được mỗi kiện của hồi môn đều phải viết ở trên danh sách, cho nên nàng mới viết tên nhóc con lên đó.
Lời này tương đương với việc thừa nhận.
Trương ma ma trong lòng đột nhiên nhảy dựng, hồi tưởng khi công chúa ra cửa tự mình ôm Tứ hoàng tử, làm bà theo tới phủ tướng quân, còn có vừa rồi nói làm bà tìm gian nhà ở lại…… Này nơi nào là đưa thân, rõ ràng là đã sớm tính toán tốt a!
Tuy rằng đã biết chân tướng, nhưng mà việc này tuyệt đối không thể nhận!
Nếu cái nồi này đã ném lên trên đầu Chiêu quý phi, Trương ma ma tự nhiên sẽ không bỏ qua, còn phải thay công chúa úp cái nồi này cho chắc, bằng không làm bệ hạ biết công chúa nói của hồi môn là Tứ hoàng tử, xảy ra chuyện chính là công chúa.
“Công chúa thừa nhận hôm qua ngài xin kiện của hồi môn với bệ hạ chính là Tứ hoàng tử?” Lưu Chính trong lòng khϊếp sợ, mặt không đổi sắc.
Sợ Sở Du Ninh lại nói sai lời, Trương ma ma giành nói trước, “Lưu công công, công chúa là nói nếu nàng thật sự đem Tứ hoàng tử đương của hồi môn, kia khẳng định là không cần viết thêm tên trên danh sách, mà không phải sợ sinh biến mới viết tên lên danh sách của hồi môn, rốt cuộc quân vô hí ngôn. Nhưng là công chúa sao có thể sẽ xem đệ là của hồi môn cùng nhau gả vào phủ tướng quân, đầu óc hỏng rồi mới có thể làm như vậy.”
Lưu Chính nhìn Trương ma ma, cười như không cười. Đều sống ở trong cung, lời công chúa nói có ý gì, hắn còn có thể không rõ ràng hay sao.
Trương ma ma thấy Lưu Chính không tin, nhỏ giọng nói với Sở Du Ninh, “Công chúa, việc này tuyệt không có thể nhận, không những không thể nhận, còn phải đổ tội này lên đầu Chiêu quý phi.”
Sở Du Ninh là không sợ thừa nhận, nhưng là đối với việc có thể hố Chiêu quý phi một phen, nàng sẽ vui vẻ mà làm.
Nàng nhìn về phía Lưu Chính, “Ngươi trở về nói cho Chiêu quý phi, dám làm liền phải dám nhận, đừng tới chuyện đổ tội lên đầu ta.”
Lưu Chính:…… Cho nên, công chúa, ngài hiện tại là dám làm không dám nhận sao?
“Công chúa có chứng cứ chứng minh hay không?” Hắn cũng không thể mơ màng hồ đồ mà hồi cung.
Sở Du Ninh nói, “Chứng cứ? Danh sách của hồi môn còn không phải là chứng cứ sao? Ta còn có thể bắt chước chữ viết của người khác được à.”
Lưu Chính ngẩn ra.
Đúng vậy, vừa xảy ra chuyện, mọi người đều đã quên mấu chốt là bút tích. Nhưng theo hắn thấy, việc này 90% là công chúa làm, nhưng không biết vì sao bút tích lại có thể giống nhau như vậy.
Trương ma ma âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không hổ là người được Hoàng Hậu nương nương chỉ điểm khi bước vào quỷ môn quan, công chúa trở nên thông minh hơn trước nhiều.
“Vậy hôm qua công chúa xin bệ hạ của hồi môn là món gì?” Lưu Chính không quên việc này.