Nhờ có đan dược giúp Phó Ly Kha nhanh chóng khôi phục linh lực, trận đấu tổ đội này cũng không còn bất kỳ trì hoãn nào nữa.
Sau khi bước xuống đài thí võ, dù cho đầy vẻ tiếc nuối, nhưng Tân Hạo Thanh vẫn chắp tay thi lễ với ba người họ.
Phó Ly Kha dùng sống đao đưa bọn họ rời khỏi đài.
Dù sao thì cũng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của một võ tu.
Tân Hạo Thanh nói: "Chúng ta kém hơn, tâm phục khẩu phục."
Ánh mắt hắn ta khi nhìn về phía Nhậm Bình Sinh có phần phức tạp hơn.
Nữ tử đứng giữa hai thiếu niên có phong thái hoàn toàn đối lập nhưng đều bất phàm, nàng ít nói, khí chất ôn hòa, trong một tổ đội đầy những người sắc sảo như vậy, thoạt nhìn nàng không dễ để ý tới.
Nhưng sau khi giao đấu một trận, hắn ta nhận ra sự "không nổi bật" của nữ tu này dường như là một lựa chọn có chủ ý.
Khi nàng muốn bước ra khỏi đám đông, không ai có thể dời mắt khỏi nàng.
Giống như màn luyện đan tùy ý đến cực điểm trên đài vừa rồi.
Chính viên đan dược ấy đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn họ.
Dù có tìm người giúp đỡ cũng chẳng ích gì.
Tân Hạo Thanh chìm trong cảm giác không cam tâm, cho đến khi trước mặt hắn xuất hiện một bóng người.
"Chiến thuật rất khá."
Giọng nữ ôn hòa như ngâm trong suối ngọc, Tân Hạo Thanh vội ngẩng đầu, đυ.ng phải đôi mắt mang theo ý cười.
Nhậm Bình Sinh nói với giọng chân thành hiếm thấy: "Không chỉ chiến thuật, sự phối hợp của các ngươi cũng rất tinh tế, hoàn toàn không giống một đội tạm thời."
Không biết nàng nghĩ đến điều gì, ánh mắt nàng rũ xuống, giọng nói mang theo chút may mắn xen lẫn sợ hãi: "Tạm thời dùng chiến thuật kết nối ba người xa lạ lại với nhau... Quân sư của các ngươi quả thực rất lợi hại. Nếu không phải chúng ta gặp may, trận này ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."
Những lời này khiến Tân Hạo Thanh sững sờ.
Vừa mới rút ra khỏi cảm xúc bất mãn không cam lòng, đột nhiên nghe nữ tử trước mặt chân thành khen ngợi như vậy, hắn ta nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn ta sao có thể nghĩ như thế được?
Rõ ràng chính hắn ta cũng đi tìm người giúp đỡ, tính ra thì, hắn ta vốn không thắng đường đường chính chính.
Ngay lúc đó, trong lòng Tân Hạo Thanh bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động khó tả.
Hắn ta không dám đối diện với ánh mắt của Nhậm Bình Sinh, lớn tiếng nói: "Không phải vậy! Chiến thuật của bọn ta cũng là nhờ người giúp đỡ!"
Nghe được điều mình muốn biết, ánh mắt Nhậm Bình Sinh lóe lên tia sáng, nàng khẽ sững người, sau đó cười dịu dàng hơn: "Nhưng việc thực thi tốt chiến thuật cũng là một loại năng lực, đúng không?"
Nói xong, nàng khẽ thở dài: "Đáng tiếc, ta vốn còn muốn thỉnh giáo quân sư của các ngươi một phen, giờ thì không được rồi."
Mặt Tân Hạo Thanh đỏ bừng, lắp bắp nói: "Nế-nếu đạo hữu muốn, có lẽ vẫn có thể tìm được người đó."
Nhậm Bình Sinh hơi nhướng mày, ánh mắt lóe lên chút mong đợi: "Tìm thế nào?"
Tân Hạo Thanh: "Ta vốn cảm thấy cơ hội thắng quá thấp, chẳng ôm chút hy vọng nào khi đi nhờ vả hắn, không ngờ hắn thật sự giúp ta."
"Đạo hữu có lẽ cũng từng nghe qua cái tên này, quân sư của bọn ta... là Nguyệt Minh Quân."
Một tia sáng lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Nhậm Bình Sinh.
Cái tên này, nàng đương nhiên đã từng nghe qua.
Người đã trả lời đúng chín mươi chín câu hỏi liên tiếp mà không sai một lần, trong một đêm liền đặt chân lên thần đàn của vấn đáp đường— Nguyệt Minh Quân.
Thì ra là nàng ấy.
Sau khi tiễn Tân Hạo Thanh cùng đồng đội rời đi, Nhậm Bình Sinh cảm nhận được một cú chạm nhẹ trên vai. Nàng quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Phó Ly Kha và Vệ Tuyết Mãn.
Phó Ly Kha khóe môi giật nhẹ: "Làm vậy có ổn không, thua rồi còn bị ngươi lừa gạt lấy lời khai?"
Nhìn theo bóng lưng đầy xấu hổ của Tân Hạo Thanh, Phó Ly Kha không khỏi rùng mình.
Cảm giác như người này bị bán đi rồi còn giúp nàng đếm tiền.
Nhậm Bình Sinh lộ ra vẻ mặt vô tội, quay sang nhìn Vệ Tuyết Mãn: "Có gì không ổn sao?"
Vệ Tuyết Mãn lập tức nghiêm túc lắc đầu: "Nhậm đạo hữu làm vậy là để tìm hiểu thực lực của đối thủ, hoàn toàn không có gì sai."
Ánh mắt Phó Ly Kha càng thêm phức tạp.
Từ lúc nào mà hai người đồng đội của hắn đứng chung một chiến tuyến vậy?
Nhớ lại cảnh tượng trên võ thí đài vừa rồi, Phó Ly Kha hỏi: "Ngươi không phải phù tu sao? Vì sao lại biết luyện đan?"
Không chỉ biết, mà còn có trình độ cực cao, có thể dùng tay không luyện hóa dược liệu, nén thành đan dược, hiệu quả còn tốt hơn cả tam phẩm đan dược mà hắn từng mua với giá cao.
Nhậm Bình Sinh vô thức quấn lấy một lọn tóc mai rũ xuống, thản nhiên nói: "Ta có một bằng hữu."
"Nàng ấy rất giỏi luyện đan, đôi khi có hứng thú liền dạy ta luyện đan."
"Lâu ngày, không biết từ khi nào, ta liền học được."
Phó Ly Kha nhướn mày: "Chỉ là học được?"
Nhậm Bình Sinh điềm nhiên đáp: "Có lẽ vì ta hơi có chút thiên phú, học cũng nhanh hơn người khác một chút."
Nghe đến luyện đan, thần sắc của Vệ Tuyết Mãn có chút khác lạ.
Y nhíu mày, ánh mắt lộ rõ sự sốt sắng, thậm chí hơi thở cũng có phần dồn dập, vội vàng hỏi: "Có lẽ hơi đường đột, nhưng liệu có thể cho ta biết bằng hữu đó của ngươi họ tên là gì? Làm sao để liên hệ? Nàng ấy có thể luyện chế Phi Phượng Thương Viêm Đan không?"
Biểu cảm của Nhậm Bình Sinh không chút gợn sóng, chỉ lặng lẽ dừng lại một lúc lâu rồi mới nói: "Nàng ấy chết rồi."
Vệ Tuyết Mãn sững người.
Biểu cảm của nàng quá mức bình tĩnh, khiến người ta không cách nào đoán được thật giả.
Nhận ra mình quá vội vàng, Vệ Tuyết Mãn hạ giọng nói: "Xin lỗi, là ta đường đột, ngươi nén bi thương..."
"Có thể luyện."
Một câu của Nhậm Bình Sinh chặn đứng lời xin lỗi của y.
Vệ Tuyết Mãn lập tức ngẩng đầu, trong mắt bừng lên hy vọng: "Thật sự có thể luyện?"
Nhậm Bình Sinh: "Ngươi đừng vội mừng, đan dược này khó nhất không phải luyện chế mà là nguyên liệu. Những dược liệu cần thiết quá mức hiếm có, gom đủ được đã là chuyện khó như lên trời."