Quyết định xong, Vương Chiêu Mưu ngồi thẳng dậy, định kiểm kê tài sản hiện có, thì xe dừng lại, Lão Tề nhanh chóng xuống xe, mở cửa.
"Ông chủ, đến trường rồi."
Vương Chiêu Mưu khẽ thở dài, chỉnh lại cổ áo vest, bước xuống xe.
Trường Trung học số 1 Tô Thành là trường tốt nhất ở địa phương, tỷ lệ đỗ đại học đứng đầu, ngưỡng cửa đầu vào cũng rất cao.
Mặc dù trời đã tối hẳn, nhưng trong trường vẫn sáng đèn, học sinh ở đây phải tự học đến mười giờ rưỡi, hơn nữa giáo viên chủ nhiệm còn phải ở lại giám sát.
Đi dọc hành lang khu giảng đường, Vương Chiêu Mưu liếc nhìn những lớp học yên tĩnh bên cạnh, bên trong là những học sinh đang cặm cụi làm bài, vì tuyển sinh vượt chỉ tiêu, nên học sinh ngồi bàn cuối phải tựa lưng vào tường.
Với trình độ của cậu em trai cùng cha khác mẹ, nếu không nhờ cha anh quyên góp cho trường một tòa nhà, thì chắc chắn không thể vào được.
Hiệu trưởng không có ở trường, Vương Chiêu Mưu tìm đến văn phòng gặp giáo viên chủ nhiệm của Vương Chiêu Vân, một giáo viên già đã ngoài năm mươi, vừa nhắc đến Vương Chiêu Vân, đã tức đến run người.
"Tôi chưa từng thấy học sinh nào mặt dày như vậy!"
"Vô lễ với thầy cô, hạnh kiểm kém, thi đứng thứ ba từ dưới lên của toàn trường mà còn rất ngông cuồng!"
Vương Chiêu Mưu im lặng nghe giáo viên mắng.
Giáo viên chủ nhiệm chìm trong cơn giận, chỉ vào bài kiểm tra vẽ hình con rùa trên bàn, phẫn nộ.
"Gia đình các anh hoàn toàn không quan tâm, hôm kia nó trốn học, nhuộm tóc xanh, trước mặt toàn trường kiểm điểm, còn nói gì mà màu xanh bảo vệ môi trường;
Hôm qua trốn học, bị tôi bắt gặp ở quán net, nó cùng một đám đầu tóc nhuộm đủ màu, chơi cái gì mà "Truyền Kỳ", còn nói là anh em thì chém một đao;
Hôm nay nó còn mang đậu phụ thối và que cay vào lớp, khiến giáo viên không bước nổi vào, đây là trường học cơ mà!!!"
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn giáo viên già trước mặt, cảm thấy ông có tố chất của một rapper, chỉ sợ ông sẽ kết thúc bằng một câu "skr".
Giáo viên chủ nhiệm xả hết cơn giận, nhìn người đàn ông trẻ tuổi, diện mạo tinh tế, điềm đạm, mặc vest chỉn chu, lịch sự trước mặt, nhớ đến lời hiệu trưởng dặn dò, bất giác hạ giọng.
"Lớp trưởng, mang ghế cho Vương tiên sinh." Giáo viên chủ nhiệm bình tĩnh lại, sai cậu lớp trưởng đang đếm bài kiểm tra bên cạnh.
Cậu học sinh mặc đồng phục lập tức đi tới, không nhịn được nhìn Vương Chiêu Mưu mấy lần, mang chiếc ghế của giáo viên khác bên cạnh, đặt cạnh Vương Chiêu Mưu.
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu lịch sự cảm ơn, một tay kéo ghế, ngồi xuống đối diện giáo viên chủ nhiệm.