Khi trời sụp tối, Du Bắc Bắc đinh tiến vào sách huấn luyện cơ giáp để luyện tập tinh thần lực một lúc.
Vừa đăng nhập, cậu thấy hình đại diện của Chu Duyệt Bán cũng đang trực tuyến, cậu ta rất nhiệt tình mời cậu cùng đi xem thi đấu biểu diễn cơ giáp.
Hình đại diện ảo của cậu không bị ảnh hưởng bởi tóc mái bị cắt hỏng.
Du Bắc Bắc hơi tiếc nuối vuốt vuốt mái tóc nâu nhạt hơi xoăn của mình, tóc bị vuốt đến rối bù.
"Đây là trận đấu biểu diễn của trường tôi đấy, cái tên Cảnh Tông Vọng cậu chắc đã nghe nói rồi nhỉ, anh ấy và đại hoàng tử Louis của Đế Quốc chuẩn bị có một trận đấu cơ giáp đó."
Du Bắc Bắc thời không thể tin được.
Đôi mắt cậu lóe lên một tia bất an: "Nhưng không phải Cảnh Tiên Sinh vẫn bị thương sao? Điều khiển cơ giáp không phải rất khó chịu sao?"
Hình đại diện ảo của Chu Duyệt Bán là một chàng trai cao ráo, sáng sủa. Cậu ta nhún vai: "Cái đó thì tôi không biết, có lẽ ngài ấy sẽ không dùng đến tinh thần lực chăng?"
"Nhưng cậu gọi Cảnh Tông Vọng là Cảnh tiên sinh, nghe cách gọi đó nghe thật kỳ lạ."
Du Bắc Bắc ngừng lại một chút, chớp chớp mắt: "Có sao? Không có mà."
Lúc này, một giọng nữ trong trẻo xen vào: "Có phải là muốn nhân lúc thượng tướng Cảnh không khỏe để vượt mặt không nhỉ."
"Dù sao thì ai cũng biết, Louis chưa từng thắng được Cảnh Tông Vọng."
"Lợi dụng trận đấu giao hữu này, khi có rất nhiều người xem, để đánh bại Cảnh Tông Vọng."
Chu Duyệt Ban nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, liền khinh bỉ: "Đây gọi là thừa nước đυ.c mà thả câu đó sao? Dù có thắng thì cũng không phải vinh quang gì."
Giọng nữ: "Chỉ cần thắng thôi, Louis đánh bại Cảnh Tông Vọng, nghe cũng oai mà."
Du Bắc Bắc nghe càng thấy khó chịu, cậu chưa từng nghe Cảnh Tông Vọng nói gì về trận đấu giao hữu này, nếu thực sự chỉ là một trận đấu đơn thuần, Cảnh Tông Vọng lẽ ra đã nói với cậu để cậu đi xem.
Cậu có cảm giác rằng chuyện này có thể liên quan đến việc đại hoàng tử bị ăn thiệt trong Cảnh gia sáng nay.
Càng nghĩ càng thấy chuyện này nó liên quan mật thiết với nhau.
Cậu và Chu Duyệt Bán, hòa theo dòng người vào trong đấu trường. Chu Duyệt Bán không có nhiều tiền, nên chỉ ngồi ở hàng ghế sau, còn Bắc Bắc thì mím môi, hào phóng đặt hai vé VIP ở hàng trước.
Chu Duyệt Bán cảm động đến mức gần như muốn khóc, kéo Vu Bắc Bắc tiến thẳng lên hàng ghế đầu.
Trận đấu chính thức bắt đầu, để tăng cường sự tương tác với khán giả, đấu trường còn tổ chức một trò cá cược.
Trên mạng tinh cầu, có vô số người đặt cược cho đại hoàng tử sẽ thắng. Dù kinh nghiệm thực chiến của đại hoàng tử không phong phú như của Cảnh thượng tướng, nhưng anh ta vẫn là một nhân vật nổi bật trên bảng xếp hạng thi đấu cơ giáp đối kháng với khả năng điều khiển tinh thần lực đạt hạng S.
Cảnh thượng tướng dù mạnh đến đâu, nhưng biển tinh thần của anh đã bị tổn thương rất nghiêm trọng, chỉ dựa vào tay không để điều khiển cơ giáp thì làm sao có thể đánh bại được đại hoàng tử với tinh thần lực cấp S được chứ.
Người ta đều hiểu rằng sự nhanh nhẹn là yếu tố quyết định. Cơ giáp dù có mạnh mẽ và phòng thủ tốt đến đâu, nhưng nếu thiếu đi sự linh hoạt, các đòn tấn công sẽ rất dễ bị phát hiện. Chỉ cần tăng tốc độ của cơ giáp, tỷ lệ thắng trong cuộc đối kháng sẽ tăng lên đáng kể.
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng đại hoàng tử sẽ thắng, đặc biệt là những người luôn căm tức vì cái chết của Y Giang và mang lòng thù với Cảnh Tông Vọng, họ vừa đặt cược vừa mắng: “Chỉ dựa vào Cảnh Tướng quân với một cánh tay bị cụt mà muốn thắng sao? Chỉ là một kẻ vô dụng gây ra cái chết của đại nhân Y Giang.”
“Ha ha ha, đúng vậy, chưa từng thấy ai tự rước nhục như thế này. Đây chỉ là một trận biểu diễn thôi, đại hoàng tử chắc chắn sẽ nương tay.”
“Các người đoán trận đấu sẽ kéo dài bao lâu? Không đến ba phút là đại hoàng tử sẽ đạp nát anh ta.”
“Ít nhất là năm phút, dù sao cũng phải giữ chút thể diện chứ.”
“Tôi đã thấy khó chịu với hắn từ lâu rồi, không hiểu sao hắn lại được làm huấn luyện viên ở trường tôi. Hắn sẽ dạy cái gì? Dạy cách mất cánh tay trên chiến trường sao?”
Tiếng cười chê và lăng mạ liên tiếp vang lên, Chu Duyệt Bán nhíu mày, cậu ta cảm thấy khó đến mức sắp chịu không nổi.
Cậu ấy cũng là một thành viên của học viện quân sự, nói thẳng ra, dù Cảnh thượng tướng có không thể điều khiển cơ giáp được nữa, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của anh vẫn đáng để học hỏi suốt đời.
Xung quanh cũng có người cảm thấy những lời đó quá đáng, nhưng giữa đám đông, họ cũng không tiện lên tiếng, chỉ lắc đầu bất lực.
Chu Duyệt Bán quay sang hỏi: “Bắc Bắc, cậu đặt cược bên nào thắng vậy? Tôi thấy nhiều người đều ủng hộ đại hoàng tử——”
Cậu ấy còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Bắc Bắc, người chỉ cao đến vai anh, đột nhiên đứng bật dậy.
Với thân hình nhỏ bé, Bắc Bắc dang rộng hai tay, chặn đứng trước mặt những kẻ đang lăng mạ, đôi mắt tròn xoe trừng lên đầy giận dữ. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Chu Duyệt Bán không nghi ngờ gì, mấy kẻ đó đã chết cứng từ lâu rồi.
Đây là lần đầu tiên Chu Duyệt Bán thấy Du Bắc Bắc tức giận như vậy.
Cậu ấy vẫn nghĩ Du Bắc Bắc ngoan ngoãn, đáng yêu và không có chữ "giận" trong từ điển của mình.
Nhưng khi nhìn thấy Du Bắc Bắc một mình đứng chắn trước những kẻ đó, Chu Duyệt Bán mới chợt tỉnh ngộ.
“Trời ơi, đừng có liều lĩnh như vậy, nếu bị đánh hội đồng thì vẫn sẽ cảm thấy đau đấy, cậu không biết sao?!”