Đêm tối mang một bầu không khí tĩnh lặng.
Thời gian cứ thế trôi đi, Du Bắc Bắc tập trung tinh thần lực, tinh thần lực của cậu có sắc xanh huyền ảo tựa băng, trong không gian mờ ảo ánh sáng ấy lại càng xinh đẹp và quyến rũ. Hàng triệu chấm sáng nhỏ li ti như sợi tơ đan xen nhau, toả sáng rực rỡ và lộng lẫy như những tinh tú trong dãy ngân hà.
Khi tiếp xúc với Cảnh Tôn Vọng, đôi lông mày sắc bén của người đàn ông hơi nhíu lại, vừa nghĩ đến việc đây là Tiểu Nhân Ngư, anh liền kiềm chế bản thân, cố gắng thả lỏng toàn bộ cơ thể đang căng thẳng.
Còn Du Bắc Bắc thì điều khiển tinh thần lực, khi vào trong tinh thần thức hải của đối phương, cảm nhận được sức cản mạnh mẽ một cách rõ ràng. Cậu không sốt ruột, cũng không nản lòng, chỉ từ từ kiên nhẫn từng giây một.
"Anh thả lỏng đi, em sẽ vào bên trong nhanh thôi."
Cảnh Tôn Vọng: "......"
Câu nói này nghe có vẻ hơi dễ gây hiểu lầm.
Những sợi dây tinh thần màu xanh băng như dòng nước nhẹ nhàng từ từ thấm vào giữa trán của Cảnh Tông Vọng, Du Bắc Bắc nhanh chóng nhìn thấy một tinh thần thức hải tối tăm và lộn xộn.
Nhìn thấy khu vực tinh thần thức hải bị ăn mòn, cậu biết rằng năng lực của mình chỉ có thể thanh lọc những tạp chất tinh thần xung quanh. Những tạp chất khác nhau mang lại cho con người những cảm giác khác nhau. Những sợi dây tinh thần của cậu di chuyển xung quanh, không chút chần chừ mà kiên quyết lao về phía những tạp chất đen tối và âm u nhất.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Cảnh Tông Vọng mở mắt ra lần nữa, Du Bắc Bắc không còn chút sức lực nào ngã vào trong ngực anh.
Trên trán cậu mồ hôi chảy ướt đẫm, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại. Vì đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực nên tay chân đều không còn sức lực, tinh thần mệt mỏi và buồn ngủ.
Ánh mắt Cảnh Tông Vọng trở nên dịu dàng, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mềm mại của cậu tiên cá ra sau tai.
Anh cảm thấy như thể mình đã hấp thụ tinh thần lực của một viên ngọc trai vậy.
Nói cách khác, Du Bắc Bắc đã thành công, mặc dù khu vực bị ăn mòn trong tinh thần thức hải vẫn còn đó, nhưng tạp chất do Trùng Mẫu để lại đã giảm bớt đi phần nào.
“Em đã thành công chưa?” Du Bắc Bắc, với đôi mắt mệt mỏi, nằm trong lòng Cảnh Tông Vọng, mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Như thể lượng nước dồi dào trong giếng nước bị rút cạn, đuôi cá của cậu dường như cũng mất đi vẻ sáng bóng.
“Ừm, em đã làm được rồi.” Cảnh Tông Vọng đặt hai tay lên lưng của Tiểu Nhân Ngư, vỗ về một cách nhẹ nhàng: “Em giỏi lắm, hãy yên tâm mà ngủ đi.”
Âm thanh bên tai nhẹ nhàng và êm ái, cùng với sự dỗ dành của người đàn ông, khiến Du Bắc Bắc từ từ chìm vào giấc mơ.
Cảnh Tông Vọng giữ nguyên tư thế như vậy, cho đến khi tay hơi tê, thấy cậu đã ngủ say, anh mới bế Du Bắc Bắc trở lại giường.
Sau đó, Cảnh Tông Vọng đã nói chuyện này cho cha mẹ nghe.
Tiểu Nhân Ngư lần đầu tiên phân biệt được sự khác biệt giữa các tạp chất tinh thần cấp thấp và tạp chất do Trùng Mẫu để lại.
Không chỉ có thế, mặc dù tinh thần lực của cậu chỉ là cấp A, ngay lần đầu tiên liền có thể thanh tẩy thành công tạp chất tinh thần của Trùng Mẫu. Cần phải biết rằng, ngay cả các trị liệu sư cấp cao cũng gặp khó khăn lắm mới làm được. Thiên phú của Tiểu Nhân Ngư thật khiến người ta phải kinh ngạc.
“Quả thật, Tiểu Nhân Ngư rất có thiên phú.” Cảnh Nam Sơn khen ngợi: “Chỉ là không biết liệu sau này có thể chữa khỏi sự ăn mòn tinh thần của Trùng Mẫu hay không.”
Dù năng lực trị liệu của Giang Y đứng đầu cả đế quốc, nhưng ngay cả ông ta cũng không thể làm gì.
Trước khi qua đời, ông ta đã để lại một vài lời khuyên.
“Nếu như còn người cá khác có thể kí kết khế ước làm bạn đời với Cảnh Tông Vọng thì …”
“Có nên nói cho Tiểu Nhân Ngư biết không?” Chu Tuệ Lăng nói nhỏ: “Có thể thằng bé sẽ không đến mức ghét bỏ việc kí kết kế ước làm bạn đời đâu.”
“Không cần.” Cảnh Tông Vọng nhíu mày: “Như vậy sẽ gây gánh nặng đối với em ấy.”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cha mẹ, Cảnh Tông Vọng lại nói: “Có thể chữa trị hiệu quả đã là một chuyện vui ngoài dự đoán rồi.”
“Con nói không sai.” Chu Tuệ Lăng còn muốn nói gì đó.
Cảnh Tông Vọng giơ tay ngắt lời bà: “Không cần nói chuyện này cho Tiểu Nhân Ngư biết đâu.”
Chu Tuệ Lăng: “À, được rồi.”
“Ngày mai, phía đế quốc sẽ cử người đến thăm.” Cảnh Nam Sơn nói.
“Đến thăm để làm gì?!” Chu Tuệ Lăng mắt đầy tức giận, bà nghiến răng nói: “Ngày trước khi Tiểu Cảnh gặp chuyện, họ không giúp đỡ gì mà chỉ biết ngồi tiếc bằng miệng thôi. Họ còn chẳng thèm cử người giúp chúng ta tìm kiếm phương pháp điều trị khác nữa.”
“Chỉ là làm chút việc giữ thể diện thôi.”
Cảnh Tông Vọng: “Có thể họ chủ yếu muốn tìm hiểu xem hai người đã tìm được phương pháp điều trị chưa.”
Dù sao, việc cha mẹ trở về từ Tinh cầu MHY-220 cũng không thể giấu kín mãi.
Mỗi khi nghĩ tới những chuyện lung tung này, không khỏi trợn tròn mắt., Chu Tuệ Lăng không khỏi trợn tròn mắt tức giận.
“Thăm hỏi cái gì chứ.” Bà nói: “Nếu chũng dám bước chân tới nhà ta, ta sẽ mắng và đuổi chúng ra ngoài.”
Sau khi thảo luận xong, Cảnh Tông Vọng trước khi đi ngủ đã cố ý ghé qua xem Tiểu Nhân Ngư.
Tư thế ngủ của nàng tiên cá rất tự do phóng khoáng, đuôi cá đặt không ngay ngắn, làm lộ ra một phần chăn.
Cảnh Tông Vọng nhẹ nhàng bước đến, kéo chiếc chăn ở bên cạnh để đắp cho Du Bắc Bắc, khi chuẩn bị rời đi, đuôi cá lại vô thức chạm vào cổ tay của anh.
Ngay sau đó, đuôi cá linh hoạt quấn chặt quanh cổ tay của anh, không cho anh rời đi.
Cảnh Tông Vọng: “......”
Anh gỡ từng chiếc đuôi từng chút, cuối cùng cũng xong, vừa định đứng dậy, đuôi cá lại quấn quanh áo ngủ của anh, vừa kéo lên vừa cố gắng chui vào bên trong.
“Không được chạy……” Du Bắc Bắc mơ màng lẩm bẩm trong giấc mơ.
Cảnh Tông Vọng hết cách, ngồi cạnh giường một lúc lâu, các vây cá không chịu buông lỏng, mà càng quấn chặt hơn. Trong hai lựa chọn là đánh thức Tiểu Nhân Ngư dậy hoặc tìm cách khác, Cảnh Tông Vọng chọn phương án thứ hai. Anh kéo mạnh miếng vải nhỏ ra rồi rút tay ra khỏi đó.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Cảnh Tông Vọng đã thay quân phục và đi đến trường quân sự số một.
Du Bắc Bắc được robot gọi dậy. Cậu duỗi người một cái, lớp vải mỏng ôm lấy vòng eo thon gọn, ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng lên người cậu, đuôi cá lấp lánh như mơ như ảo.
Khi đứng dậy, cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó ma sát vào đuôi cá của mình.
Robot phát lại tin nhắn của Cảnh Tông Vọng: “Cá nhỏ, anh đã đến trường quân sự rồi. Đêm qua đuôi cá của em quấn quá chặt, đành phải làm như vậy.”
Đuôi cá quấn quá chặt...
Du Bắc Bắc chớp mắt, khuôn mặt đỏ bừng.
Cứu mạng.
Sao cậu lại trở thành một con cá biếи ŧɦái thế này!