Hai kẻ kia cùng hướng mắt nhìn tôi.
“Tên cản thi kia, ngươi cũng là hành nghề tẩu âm, sao lại muốn nhúng mũi vào chuyện này?”
Tôi cười cười, nhún vai nói: “Tẩu âm thì sao, nghề nào chẳng phải giữ quy củ của nghề đó, ta cứu người, còn ngươi gϊếŧ người, chúng ta ai làm việc người đấy.”
Tên mắt mù cười ầm lên.
Sảng khoái nói: “Giỏi, giỏi lắm.”
“Xem ra hai lão già chúng ta đã bị giang hồ lãng quên mất rồi, ngay cả thẳng nhãi ranh vừa mới vào nghề như ngươi cũng dám lên mặt với chúng ta cơ mà.”
“Đã vậy thì để mạng lại đi!”
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Vừa thoáng thấy hai gã khống thi búng tay một cái.
Đất dưới chân tôi và Tôn Châu bỗng có động tĩnh, chúng tôi nhanh chân tránh đi, ngay sau đó, trong lòng đất thò ra mấy cánh tay, có cái đã hóa thành xương trắng.
Có cái đang phân hủy, còn có những cái đã cứng ngắc rồi.
Toàn bộ bãi tha ma, cơ hồ mỗi ngôi mộ đều có thi thể hoặc hài cốt phá đất chui lên.
Tôi hơi chấn động.
Năng lực của người khống thi thực sự vượt ngoài dự đoán của tôi.
Dù cứ cho là họ bố trí những thứ này từ trước, cũng sẽ không ung dung, thoải mái như thế.
Tôi còn đang mải nghĩ ngợi thì một bộ hài cốt đã bò đến trước mặt tôi và Tôn Châu, cách đó không xa, hai gã khống thi cũng đã sẵn sàng tư thế.
Bọn hắn đang khu động vong hồn trong bãi tha ma.
Bấy giờ tôi mới nhớ ra, để đảm bảo an toàn mạng sống của mình, người khống thi đều sẽ ẩn thân trong nghĩa địa.
“Hai vị chẳng lẽ chính là Nhạn Đãng Song Quỷ trong truyền thuyết.”
Tôn Châu đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, đối với hai gã khống thi vòng vo thăm dò.
Gọi là thăm dò, thực ra là tìm hiểu lai lịch đối phương trước khi giao chiến, giả sử đối phương quá mạnh, không nắm được phần thắng, thì dựa vào đó còn có cơ hội chạy trốn.
Thực ra chạy trốn cũng chẳng có gì mất mặt, chỉ có mất mạng mới là ngu nhất thôi.
Hình như tôi cũng từng nghe qua cái tên này, Nhãn Đãng Song Quỷ.
Lão già điên có từng nói qua, trên giang hồ có mười tên quái nhân không thể dây vào, cũng tuyệt đối không được kết oán với bọn họ, giả sử mà có gặp phải, tốt nhất là lập tức chuồn ngay, cho dù phá vỡ quy củ cũng không được giao đấu với họ.
Thậm chí còn có một bài đồng dao.
Hai gã kia nghe được Tôn Châu đã nhận ra thân phận của mình, vừa cười sằng sặc vừa nói: “Thằng nhãi này cũng coi như có chút kiến thức, niệm tình ngươi còn nhận ra chúng ta, bỏ vũ khí xuống, lập tức cút ngay, chúng ta còn có thể tha cho một mạng.”
Tôn Châu chậm rãi mở miệng, đọc một bài đồng dao.
Âm dương chi đạo lộ nan thông, giang hồ phiêu dao ác mãn không.
Song sinh thiên hạ hắc bạch nữ, bách sát dạ hành quỷ mạnh lung.
Nhất khúc thốn đoạn huyễn âm cổ, phi đầu ác chú bì lam bà.
Ngũ gia hồng hoàng bạch liễu hôi, bàn sơn ngự lĩnh vong giả khốc.
Tống táng khuyến quân nhất bôi tửu, dạ đạo hoa cốt luyện đỉnh lô.
Nhạn đãng song quỷ thực nhân cốt, vô tương vô sắc mỹ nhân chung. (1)
Tôn Châu đọc xong, tôi cũng nhớ ra hoàn toàn, mới đầu tôi hoàn toàn không để ý, ngoại trừ hai câu mở đầu, từ câu Sinh đôi thiên hạ Hắc Bạch Nữ trở đi, là đang miêu tả mười đại ác nhân mà người làm nghề tẩu âm, thậm chí cả giang hồ đều phải cẩn trọng khi gặp phải.
Đương nhiên, cũng không đơn giản chỉ là nói đến mười người đó.
Tổng cộng có tới mười hai người.
Hắc Bạch nữ ở phần đầu, cùng với hai người Nhạn Đãng Song Quỷ này, đều là chỉ hai người cùng một câu.
Mười người này, nếu chẳng may gặp phải.
Chạy!
Chạy càng nhanh càng tốt.
Vì làm gì có cửa ăn mà chẳng chạy.
Đương nhiên sau đó Tôn Châu cũng nhận ra điều đó, áp lực cũng nặng nề hơn.
Nhạn Đãng Song Quỷ ăn xương người, bọn họ không chỉ là người khống thi, mà trong mấy năm đầu tu luyện, còn từng trực tiếp đào mộ người khác, lấy việc ăn xá© ŧᏂịŧ, hút cốt tủy của người ta làm phương thức tu luyện.
Âm tà đến cực điểm, dẫu là ác sát nhìn thấy hai người này cũng phải đi đường vòng.
“Người cản thi, tôi giữ chân, anh chạy mau đi!” Tôn Châu nghiêm túc nói.
Tôi thấy cậu ta rõ ràng muốn cho tôi chạy trước, xem ra là chuyện không thể đùa được rồi.
“Chỉ sợ muốn chạy cũng chạy không nổi.”
Hơn một trăm cỗ thi thể đang vây quanh, nói xông ra là xông ra được chắc.
“Vậy một lát nữa anh tìm cơ hội chạy đi!”
Dứt lời, Tôn Châu bắt đầu hành động. Muốn đối phó hai người kia, với tu vi hiện tại tuyệt đối không thể thỉnh tiên tổ nhập vào người được, muốn làm tổn hại đối phương thực sự mười phần khó nhằn.
Tôn Châu rút kiếm xông lên.
Trong miệng niệm pháp quyết, xương trắng kêu răng rắc, Tôn Châu một kiếm chém xuống, tạo thành một vệt sáng vàng, xương trắng nháy mắt rơi lả tả xuống đất.
Nhưng bỗng có thi thể tấn công Tôn Châu.
Tôi rất nhanh lấy chuông đồng ra, bấm quyết niệm chú.
Tiếng chuông vang lên trấn áp các thi thể xung quanh, nhưng cũng chỉ tạm thời trấn áp được một lúc, quay qua quay lại thoắt cái chúng đã khôi phục cử động như thường.
“Thuần Dương kiếm pháp!”
Tru tà!
Tôn Châu thi triển tuyệt học Thuần Dương kiếm pháp.
Một chiêu dọc thang mây, thân thủ không hề tầm thường.
Dưới chân cậu ta là Thất Tinh Bắc Đẩu trận, cũng miễn cưỡng có thể phòng thân.
Tên mắt mù nhìn thấy tuyệt học của Tôn Châu, cười khẩy nói: “Thì ra là tiểu đạo sĩ phái Thuần Dương, ha ha ha!”
“Ta nghe nói, Thuần Dương nhất mạch đã sớm lụi tàn, chỉ đành ẩn cư sơn dã, có được một đứa con, tư chất thông minh, chưa đầy năm tuổi đã thành thạo Thuần Dương kiếm pháp.”
“Được cả Thuần Dương nhất mạch gửi gắm kỳ vọng.”
“Nhưng mà thằng nhóc này năm mười lăm tuổi lại cùng với một nữ tử làm nghề tẩu âm phá thân một đêm, trở thành nỗi nhục của chính đạo, sau đó bị đuổi khỏi gia tộc.”
“Ngươi đừng nói ngươi không phải tên nhóc đó nhé!”
“Thật đáng tiếc, không bằng bái hai người chúng ta làm thầy đi, bọn ta dạy ngươi thuật khống thi, thế nào?
Tôn Châu trừng mắt quát: “Im ngay!”
“Ta kể cả có bị đuổi khỏi Thuần Dương phái, thì vẫn là chính đạo!”
“Tuyệt đối không bao giờ về cùng một giuộc với đám tà ma ngoại đạo các ngươi!”
Thừa dịp bọn họ còn đang mải lời qua tiếng lại, tôi vội vàng hành động, dùng dây đỏ trói thi thể, phối hợp với chuông đồng cùng bùa chú, tạm thời khống chế được một bộ phận thi thể quay ngược lại đối phó với đồng loại bọn chúng
Như vậy ít ra cũng tự bảo vệ được mình.
Có điều Tôn Châu ở bên kia hình như gặp chút phiền toái.
Người khống thi vừa nói ra quá khứ của cậu ta, một chút phòng thủ cuối cùng của hắn có lẽ đã bị phá vỡ.
Tôi cũng đã hiểu rõ lý do Tôn Châu bị đuổi khỏi Thuần Dương phái.
Lúc này, Tôn Châu máu nóng đã bốc lên tận đỉnh đầu, kiếm pháp càng ngày càng lộn xộn, trở nên luống cuống.
Tên mắt mù nhắc lại lời của Tôn Châu: “Chính đạo?”
“Thứ gọi là chính đạo, là kiềm chế bản năng của con người, chẳng phải chỉ là phá thân thôi sao, quan trọng gì chứ?”
“Tục ngữ có câu, không tà da^ʍ, tất cả tình cảm trên đời đều là nghiệt, không phóng túng, còn gì vui thú ở đời!”
Tôn Châu gằn giọng quát lớn
“Ăn nói bậy bạ!”
Tên mù vừa cười vừa nói: “Ăn nói bậy bạ? Ngươi cùng cô gái kia phá thân, lúc ấy phong lưu sung sướиɠ không nói, sao kéo quần lên cái lại quỵt nợ là thế nào?”
“A!”
Tôn Châu gào thét, hắn vốn là khí huyết tinh thuần của hắn ban đầu lại mơ hồ có mùi máu tươi.
Đây là dấu hiệu của việc chuẩn bị tẩu hỏa nhập ma, tôi lập tức đi tới bên cạnh Tôn Châu, một quyền vỗ vào sau gáy cậu ta.
“Tỉnh mau!”
“Đừng rơi vào bẫy của hai người đó!”
Tôn Châu bị tôi tát cho một cái bừng tỉnh, tôi lập tức quay ra nói với tên mù: “Nhạn Đãng Song Quỷ, các người thật biết cách đánh tráo khái niệm.”
“Văn vở dài dòng một hồi không phải chỉ là chuyện nam nữ có tình phải làm chuyện đó, sống mà không có chuyện đó, không phóng túng thì người sống có ý nghĩa gì đúng không?”
“Nói như cái rắm!”
“Ta nghĩ các ngươi sẽ chẳng thể hiểu được, tình yêu chân chính còn có một phần gọi là trách nhiệm, còn có phóng túng về sau sẽ khiến thân thể chịu tổn hại!”
“Dùng cái gọi là cao quý to tát để biện minh, che dấu tư tưởng bẩn thỉu của mình, ta khinh!”
Tên mù quay sang tôi.
“Ngươi ấy hả? Ha ha ha, thật thú vị, tuổi còn trẻ, định lực không tồi!”
Chú thích:
(1) phần dịch thơ xin khất, sau này khi gặp đủ 10 đại ác nhân này, biết ai là ai rồi sẽ quay lại trả nợ.