Có thể nói, Lý Thuần Phong là đỉnh cao.
Nhưng con cháu đời sau đã dần dần xuống dốc.
Đến thời Minh Thanh, Lý gia thôn chỉ còn lại một người tự cho là con cháu Lý Thuần Phong, về sau đến đời Lý Hiện.
Quả thực là con cháu Lý gia không bằng người ta.
“Thời buổi này người có bản lĩnh lại không sống nổi.”
Lý Hiện kêu khổ, tôi khuyên: “Lý Hiện, tuổi chú bây giờ tốt nhất vẫn tiếp tục nghiên cứu thuật bói toán đi, nếu thiên phú rất tốt, chưa biết chừng có lẽ chú có thể vượt qua cả tổ tiên đấy.”
Đương nhiên, Lý Hiện cũng nghĩ như thế.
Cậu ta kiên định gật đầu, tôi dùng lời của lão già điên để khuyên răn Lý Hiện.
Tôi nói: “Nhớ kỹ đấy, mười phần bản lĩnh chỉ dùng bảy phần, ba phần còn lại để cho con cháu, nếu mười phần bản lĩnh dùng hết cả mười, con cháu đời sau sẽ không bằng người ta.”
Dù làm việc gì cũng phải giấu nghề.
Đây cũng là trí tuệ của người xưa, là kinh nghiệm do người giang hồ đúc kết ra.
Lý Hiện vẫn luôn ghi nhớ, đương nhiên, nếu đã tìm được con cháu Lý Thuần Phong thì thi thể Chu Hiểu Linh sẽ dễ tìm hơn nhiều.
“Đúng rồi, bọn anh còn có việc muốn nhờ chú hỗ trợ tính cho một quẻ.”
“Quá đơn giản.”
Lý Hiện nhận lời, còn lấy ra một tờ giấy và một chiếc bút.
“Anh viết bừa một chữ đi.”
Tôi để Tôn Châu viết chữ, dù sao cậu ta cũng là nhân viên quản lý.
Tôi thấy cậu ta viết một chữ Hiếu.
Lý Hiện cầm lấy tờ giấy này, nhìn chữ trên đó hơi lắc lư đầu, môi cũng chầm chậm mấp máy, dường như đang tính gì đó.
Một lúc sau, Lý Hiện nói: “Thì ra là thế.”
“Các anh đang tìm thi thể, nhưng thi thể này lại mất tích.”
Chỉ cần một chữ mà có thể tính ra chuyện chúng tôi đang cầu, Tôn Châu rất bái phục bản lĩnh của Lý Hiện.
“Không sai, chính là như thế.”
Lý Hiện bắt đầu diễn toán cho chúng tôi, vẻ mặt cậu ta lúc đầu còn thoải mái thư giãn, về sau nghiêm túc hẳn lên, xem ra chuyện này không đơn giản.
“Sao rồi?”
Tôn Châu hơi sốt ruột, thấy Lý Hiện hình như đã ngừng thôi diễn thì vội hỏi.
“Ừm, khó nói lắm.”
“Chuyện các anh cầu là gì?”
Tôn Châu nói thẳng: “Tìm được thi thể bị mất.”
Vẻ mặt Lý Hiện hơi biến hóa, cậu nghiêm túc bấm đốt tay tính một phen, cuối cùng mới nói: “Lần này sẽ có rất nhiều nguy hiểm, em đề nghị hai người không nên đi tìm thi thể nữa thì hơn.”
Tôn Châu trả lời rất nghiêm túc: “Đây là trách nhiệm, tôi không thể không tìm.”
Thái độ của tôi cũng tương tự, dù sao nếu không giải quyết rõ ràng chuyện của Chu Hiểu Linh thì tôi cầm tiền của Chu Hội Sinh cũng không an tâm.
Tất nhiên Lý Hiện hiểu rõ, hai chúng tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Suy nghĩ một lát cậu mới lên tiếng: “Em có thể nói cho hai anh biết vị trí của thi thể, em hi vọng hai anh sẽ hành sự thật cẩn thận.”
“Về phần những chuyện khác, em không tính ra được, cần các anh vào cục mới biết được.”
Lý Hiện nhắc đến “vào cục”.
Điều này cũng có nghĩa là, chuyện thi thể Chu Hiểu Linh tự di chuyển chính là cục mà người bố trí ra, mà tôi và Tôn Châu là người vào cục.
Hơn nữa, dù bị người bẫy vào cục, chúng tôi cũng phải nhảy vào.
Xét về mặt đạo nghĩa, tôi và Tôn Châu có trách nhiệm với Chu Hiểu Linh, đây là cục của chúng tôi.
“Núi Song Phong, thôn Âm Dương.”
Núi Song Phong, thôn Âm Dương.
Vẻ mặt tôi hơi đổi, tôi và Tôn Châu đã vượt qua núi Song Phong để tới đây.
Tôn Châu không biết chuyện về Thôn Âm Dương, dù sao chuyện này ngoài thế hệ trước trong thị trấn ra, thế hệ chúng tôi bây giờ rất ít người biết về thôn Âm Dương.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lên đường thôi.”
Tôn Châu sốt ruột, cậu muốn mau chóng tìm được thi thể mang về, chờ cho Chu Hiểu Linh được hạ táng chu toàn, mọi chuyện mới xem như hoàn toàn kết thúc.
Nhưng tôi lại cau mày bảo: “Nếu là ở trong thôn Âm Dương thì không dễ xử lý đâu, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng trước đã.”
“Cái thôn này đặc biệt lắm à?”
Tôn Châu hỏi tôi.
Lý Hiện cũng không biết về thôn Âm Dương.
Cậu ta chỉ tới đây kiếm cơm, tất cả đều do cậu ta diễn tính ra.
Đây là một thôn xóm tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn.
Tôi bắt đầu giới thiệu cho hai người về nguồn gốc của thôn này.
Nói về thôn Âm Dương, phải ngược dòng về bốn mươi năm trước, khi ấy đến cha tôi cũng chỉ là một đứa bé.
Thời đó, tình hình trong nước rất hỗn loạn.
Trong hoàn cảnh bần cùng lại lạc hậu, có người tự xưng giáo chủ Âm Dương Thần Giáo, lôi kéo rất nhiều tín đồ, tung tin đồn về cái gọi là kỳ tích của thần, có rất nhiều người tin tưởng chuyện này không chút nghi ngờ.
Chuyện này chỉ nghe đã biết là tà giáo.
Vì thế đã khiến cho chính quyền đương thời triển khai đả kích trên phạm vi rộng.
Thị trấn Song Khê của hai mươi năm trước là một địa phương còn lạc hậu hơn, thậm chí đến cả chính quyền cũng không có. Sau khi bị đả kích, vị giáo chủ Âm Dương Thần Giáo này đã dẫn theo tín đồ chạy đến nơi này.
Còn lập ra một thôn trên núi Song Phong – nơi hiếm khi có dấu vết của con người.
Thôn này tên là thôn Âm Dương, cũng dùng cái danh này tiếp tục thu nhận tín đồ.
Lúc ấy, rất nhiều thôn xóm xung quanh thị trấn Song Khê chịu ảnh hưởng nặng nề. Nghe đồn có một thầy phong thủy già đã tập hợp thanh niên của các thôn, triển khai tấn công vào thôn Âm Dương này.
Kết quả là lưỡng bại câu thương.
Thầy phong thủy già cùng với rất nhiều thanh niên đã chết trên núi. Nhưng thôn Âm Dương cũng chỉ tồn tại được ba năm, từ đó mai danh ẩn tích.
Nhưng vẫn có đủ loại truyền thuyết kinh khủng, muôn hình muôn vẻ về thôn Âm Dương.
Có ba địa điểm linh dị nổi tiếng ở thị trấn Song Khê, thứ nhất chính là bãi tha ma ở sườn núi phía Đông, thứ hai chính là thôn Âm Dương.
Đương nhiên, trong này cũng có phần là dọa nạt trẻ con.
Dù sao trong núi Song Phong có rất nhiều côn trùng rắn độc, để tránh cho trẻ con ham chơi lên núi, người ta bèn bịa ra một câu chuyện như thế.
Tóm lại, dù là thật hay giả đều cần ứng phó một cách cẩn thận.
Tôi kể chuyện này cho hai người, Lý Hiện lại khuyên can lần nữa: “Em mới bói một quẻ, quẻ tượng hiển thị là động không bằng tĩnh, có tiền nhưng mất mạng, phen này sợ là lành ít dữ nhiều.”
Tôn Châu trầm ngâm một lát.
Nói thật ra, truyền thuyết đôi khi cũng là không có lửa thì sao có khói.
Hơn nữa núi Song Phong quả thực cũng là cấm địa của thị trấn Song Khê, lúc Tôn Châu mới tới, cấp trên đã bảo cậu không nên tự ý ra vào.
Thế mà thi thể lại bị mất.
Lại còn biến mất ngay trước mắt cậu ta, dù thập tử vô sinh thì lần này cậu ta cũng nhất định phải đi.
“Nếu anh sợ, tôi sẽ đi một mình.”
“Nếu thực sự gặp nguy hiểm, anh nhặt xác cho tôi.”
Giọng Tôn Châu lạnh như băng, rõ ràng trong đó có chứa cả cảm xúc xem thường tôi.
Tôi chỉ nhún vai một cái.
“Người cản thi bọn tôi nguy hiểm gì cũng gặp rồi, nhưng chỉ có một điều là tuyệt đối không thể đánh mất thi thể. Để mất thi thể rồi thì về sau cũng đừng mơ làm tiếp nghề này.”
Lúc bấy giờ thái độ của Tôn Châu mới dịu đi một chút.
“Ý tôi là, trước khi tiến vào thôn Âm Dương, chúng ta còn cần chuẩn bị một phen. Tôi tính rồi, ngày mai thiên thời địa lợi đủ cả, chỉ thiếu nhân hòa.”
“Tối nay, chúng ta nghỉ lại Đào Viên Thành một đêm, chế tác một ít bùa chú và pháp khí, vừa hay trong Đào Viên Thành này chỗ nào cũng có cây đào, gỗ đào đầy rẫy, có thể dùng để đối phó với nguy hiểm.”
Tôn Châu cũng đồng ý với đề nghị của tôi.
“Cũng được, cẩn tắc vô áy náy.”
Thế là bàn bạc xong, tối nay nghỉ ngơi đã, nghỉ dưỡng sức ngày mai lên núi tiến vào Thôn Âm Dương.
Giá nghỉ trọ trong Đào Viên Thành không rẻ, phòng tiêu chuẩn một đêm rẻ nhất cũng phải 100 đồng, nếu không phải mấy vụ này Chu Hội Sinh cũng sẽ thanh toán thì chắc tôi tiếc tiền chết mất.
Phòng đối diện tôi là một cặp tình nhân trẻ.
Trời vừa tối đã bắt đầu “chiến đấu”, huỳnh huỵch huỳnh huỵch. Vừa hay tôi có thể mượn bọn họ để rèn luyện tâm tính.