Trong vết thương như đang ẩn sâu vô số lưỡi dao, trôi đi theo thời gian rồi xuất hiện cùng nhau, anh bỏ áo khoác đang quấn quanh đuôi cá, ôm nó vào lòng, vùi nửa mặt vào đó, mùi hoa diên vĩ nồng nàn bao trọn anh, như được trở về nơi quen thuộc khi còn nhỏ, mùi hương đó khiến anh cảm thấy thoải mái và ấm áp.
Bỗng nhiên tiếng ầm ầm của xe ô tô vang lên.
Trình Thủy Nam trợn tròn mắt, không dám tin Trương Tịnh Thù đang ngồi trên ghế lái xe, cô nhìn anh cười, anh có cảm giác lưỡi dao của vết thương bỗng thay đổi vị trí, xuyên vào trái tim anh một cách nhẹ nhàng, vết thương ấy không khiến anh bất an và đau đớn, là một cảm giác hồi hộp không tên.
Trình Thủy Nam cúi mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên.
Trương Tịnh Thù đến đón anh về nhà.
Cô không bỏ rơi anh.
…
Lợi ích của xe SUV đó là không gian bên trong xe rộng hơn xe Sedan nhiều.
Cơ thể của Trình Thủy Nam đang trong tình trạng thương nặng, tuy chỉ còn nguyên tay phải, được tay trái đỡ nhưng vết thương trên tay phải cũng đủ để gϊếŧ chết một nửa mạng sống của một người bình thường.
Trương Tịnh Thù vất vả lắm mới ôm được Trình Thủy Nam ra ghế sau xe.
Cô ngồi lên ghế lái, quay đầu lại nhìn anh: “Anh cố chịu đựng thêm một chút, trong xe có đồ ăn, anh muốn ăn gì thì cứ lấy, bây giờ tôi không có thuốc, trước tiên tôi sẽ tìm một hiệu thuốc nào đó rồi mua thuốc, sau đó chúng ta sẽ về nhà.”
Đuôi cá của Trình Thủy Nam rất lớn, đầy vết thương, Trương Tịnh Thù không dám uốn cong mà dùng một chiếc gối để đệm ở ghế sau để Trình Thủy Nam tựa đầu vào, cái đuôi chiếm nửa cái ghế, phần còn lại thì rơi xuống dưới. Cô chỉnh ghế phía trước tiến lên để phía sau có nhiều không gian trống.
Trình Thủy Nam nằm ngửa mặt lên, gò má trắng trẻo đỏ lên.
Anh ngửi thấy mùi trong xe nhanh chóng bị thay thế bởi mùi tanh nồng nặc, có lẽ là vì Trương Tịnh Thù sốt ruột nên lái xe rất nhanh, khi đi vào chỗ đất lõm thì hơi xóc, lúc này, anh bỗng nhận ra vết thương đang chảy máu, không chỉ như vậy, ghế ngồi bằng da cũng bị dính bùn bẩn, gối tựa đầu hình cánh cung mà anh tựa lên cũng không thoát khỏi.
Trình Thủy Nam rất ngại, anh chớp mắt, quyết định nói ra việc anh làm bẩn chỗ ngồi, dù sợ cô sẽ tức giận mà đuổi anh xuống xe.
“… Trương Tịnh Thù.”
“Ơi, sao thế?”
Giọng nói dịu dàng của Trương Tịnh Thù khiến hốc mắt của anh chợt ướt, lời muốn nói ra lại đổi thành: “Tôi xin lỗi, tôi đã làm bẩn ghế của cô rồi, nhưng… Tôi, vết thương của tôi sẽ nhanh chóng khỏi, không cần dùng thuốc đâu, tôi có thể tự chữa khỏi, tôi khỏi rồi, cô mau mang xe đi rửa đi…”