Ngân Ôn đế tựa hồ nghĩ cũng không nghĩ ra Quý Trường Thư lại dùng chiêu này, hắn muốn nói vài lời nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Trẫm rất phóng khoáng với chung thân đại sự…Nếu Nguyên vương tâm duyệt Quốc sư, có thể theo đuổi, trẫm…chúc phúc cho hai người?”Minh Từ Dập: “...Người không nên làm chuyện vô ích, đừng cố gắng gượng?”
Y mặt không biến sắc nhìn Quý Trường Thư dửng dưng, không thể hiểu nổi chính mình đang cắn hạt dưa xem tuồng, như thế nào giờ lại biến thành người được Quý Trường Thư nhất kiến chung tình thần hồn điên đảo?
Minh Từ Dập cảm giác sau lưng có vô số nữ tử khuê các mắt chứa dao sắc nhắm vào người y.
Y làm Quốc sư thật sự không dễ dàng nha.
Nhân sinh khó đoán quá.
Nếu Quý Trường Thư làm trò trước mặt nhiều người như thế, Thái hậu khó có thể tiếp tục công kích được nữa.
Khương thái hậu chỉ còn nước đích thân đem người của mình ra hạ lệnh xử trảm, tránh ảnh hưởng đến những chuyện khác.
Lần cung yến này nhất định có người vui người buồn.
Sau khi cung yến kết thúc, Minh Từ Dập bái chào tạm biệt Ngân Ôn đế muốn tức tốc trở về phủ mình, nửa đường bị xe ngựa của Quý Trường Thư chặn lại trước viện.
Người có thể ngồi xe ngựa hồi kinh tiến cung thế này, cũng chỉ có một mình Quý Trường Thư.
Minh Từ Dập nhìn xe ngựa bạch long trước mặt mình, tỉnh bơ hướng xe ngựa chắp tay: “Tham kiến Nguyên vương điện hạ, điện hạ có việc cần phân phó?”
Quý Trường Thư trầm lặng nói vọng từ trong xe ngựa truyền ra: “Hộ tống người trong lòng của bổn vương hồi phủ.”
Người tự ý đề xuất việc này à?
Y không đổi sắc mặt nhìn theo xe ngựa: “Vậy chúc Nguyên vương cùng Vương phi hạnh phúc viên mãn, sớm sinh quý tử.”
Dứt lời, Minh Từ Dập đang muốn rời khỏi, lại bị gia đinh sai vặt bên cạnh Quý Trường Thư ngăn cản: “Quốc sư đại nhân, Vương gia mời ngài lên xe một lát.”
Gì đây?
Y không chịu vào sẽ không để y đi?
Minh Từ Dập y là người sợ phiền sao?
Y đương nhiên phải…phải sợ chết rồi!
Người này không thuận lợi tìm đến cái chết như trong sách, Minh Từ Dập liền đoán không ra số mệnh y rốt cuộc sẽ ra sao.
Nếu làm trái ý của Quý Trường Thư, bị xử trảm cũng không phải không xảy ra.
Dù sao trong sách có viết, Quý Trường Thư là…một bệnh kiều!
Minh Từ Dập gặp Vương gia bệnh kiều, dồn ép không phải cách.
Minh Từ Dập tuân theo ý Quý Trường Thư bước vào trong xe ngựa, ung dung ngồi đối diện Quý Trường Thư, Quý Trường Thư nhướng mi lên nhìn y, vẫn chưa nói gì.
Trái tim nhỏ bé của Minh Từ Dập đập thình thịch, mạnh đến mức căn bản không thể đoán chính xác Quý Trường Thư đang đi đường nào.
Minh Từ Dập đã ngồi vững khi xe ngựa vừa bắt đầu di chuyển, tốc độ cũng không nhanh, thậm chí có thể nói hơi chậm.
Bên trong xe ngựa im lặng một hồi lâu, Quý Trường Thư mới chậm rãi mở lời: “Lúc trước ngươi ngồi ở chỗ Thái hậu một canh giờ?”
Minh Từ Dập: “...Hóa ra là vì chuyện này?”
Y có chút cạn lời: “Người yên tâm, thần đảm bảo sẽ không phản bội hoàng huynh người đâu.”
Quý Trường Thư thản nhiên đánh giá y, ngữ khí lạnh lùng kỳ cục: “Ta dựa vào đâu tin ngươi?”
Minh Từ Dập nghẹn ngào, y không thể kể với Quý Trường Thư tình tiết cuốn truyện tiếp theo y biết, biết cuối cùng Hoàng thượng sẽ thắng, cho nên y mới đứng cùng phe với Hoàng thượng?
Minh Từ Dập thở dài, nhắm mắt lại bắt đầu nói dối: “Điện hạ, sau cùng thần cần phải đáp ứng được tình cảm của ngài đúng không?”
Quý Trường Thư hơi dừng tay lại, hắn im lặng chớp mắt một cái, chậm rãi gật đầu.
Minh Từ Dập không nhận ra hắn có gì bất thường, y tiếp tục nói: “Điện hạ nói đối với thần nhất kiến chung tình, thần đối với điện hạ cũng là vừa gặp liền ái mộ, điện hạ trời sinh thiên tư, dung mạo bất phàm, thần thích điện hạ hoàn toàn là chuyện thường tình.”
Quý Trường Thư ngẩng mặt thăm dò y: “Ngươi thật sự tâm duyệt ta?”
“Đương nhiên.” Minh Từ Dập một khi há mồm sẽ nói dối, hành động càng không sơ hở: “Có ai không thích điện hạ đâu?”
Ánh mắt Quý Trường Thư chuyển sang chén trà trước mặt mình, không nói tiếp.
Khối người không thích hắn, hai tay đếm không xuể.
Vừa rồi trên đại điện hắn bất quá thuận miệng nói bừa, chỉ để giúp mình thoát thân, bây giờ ở đây lại nghe lời thổ lộ chân thành xuôi tai trên xe ngựa.
Hắn nghiễm nhiên nhận thấy sự ấm áp đến kỳ lạ.
Minh Từ Dập cũng không biết, bản thân đến tột cùng nói ra lời phi thường gì nữa.
Y đến tột cùng đã trêu chọc thợ săn không nên trêu?
Chung quy cũng vì thoát thân mà lời thổ lộ của Minh Từ Dập lại thuận lợi vượt qua đối chất của Quý Trường Thư, được Quý Trường Thư đưa về phủ đệ, sau đó Quý Trường Thư lập tức rời đi.
Minh Từ Dập tạm thời khen mình cơ trí mà không ngừng vỗ tay.
Y trở về phủ đệ chưa được lâu, đột nhiên nhớ tới sự kiện.
Theo nội dung được ghi chép trong sách, bây giờ hẳn là ngày thứ hai sau khi Quý Trường Thư chết, ngày thứ năm Ngân Quốc sẽ xảy ra sự kiện gì đó.
Thủ hạ của Quý Trường Thư chính là Phó tướng bị Ngự sử bên phe Khương thái hậu buộc tội tham ô, sau đó bị cắt chức quan, lúc ấy Ngân Ôn đế đang chìm trong đau khổ vì đánh mắt đệ đệ.
Không thể thoát khỏi bóng tối, việc này giao cho Khương thái hậu giải quyết.
Khương thái hậu đem vị Phó tướng là thuộc hạ của Quý Trường Thư ra xử trảm, cũng khiến cho không ít tướng lĩnh bên phe thiên tử lạnh lòng.
Minh Từ Dập càng nghĩ chuyện này càng nóng ruột, lo Ngân Ôn đế thua nên muốn bẩm báo mọi việc cho Ngân Ôn đế.
Nhưng ai ngờ y mới vòng về, đi men theo con đường này hơi tốn thời gian, lính gác thành đã đổi thành tâm phúc của Thái hậu, sống chết cũng sẽ không để y vào.
Minh Từ Dập hít sâu một hơi, đành phải quay đầu đi tìm Quý Trường Thư.
Có lẽ vì lời thổ lộ của Quý Trường Thư trong cung yến hôm nay không giải thích cho thuộc hạ là để thoát thân, khi Minh Từ Dập đến trước cổng Vương phủ, thông báo mình là Quốc sư, thị vệ canh gác liền nghiêng người tránh ra mở đường cho y.
Minh Từ Dập: “...”
Được được, bị đoạn tụ nhắm tới coi như cũng có lợi.
*Long dương chi hảo: Đồng tính luyến ái giữa nam và nam, giống với cụm từ “đoạn tụ chi phích”
*Bệnh kiều: Người bệnh sẽ nảy sinh tình cảm cảm giác chiếm hữu với 1 cá nhân nào đó, sau đấy sẽ tìm cách giam giữ người kia lại, nếu ai đó làm họ thấy yêu thích, họ sẽ dùng loại tình cảm mãnh liệt của bản thân làm các hành vi phi pháp.