Ta Phát Hiện Ta Xuyên Nhầm Thư

Chương 7

Quý Trường Thư nhướng mày lên liếc ông ta một cái, ngữ khí lạnh lùng không tưởng tượng nổi: “Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, ngươi cố tình kiếm chuyện?”

Hắn vừa thốt ra những câu này, kiêu ngạo đến mức khiến người ta kinh ngạc, vị Ngự sử kia lại càng tức giận thổi râu trừng mắt, phải biết Đặng phó tướng là một đại quan có quyền thế trong tay Thái hậu, cứ như vậy bị Quý Trường Thư gϊếŧ, bọn họ có thể không đau lòng sao?

Tên Đặng phó tướng này, Minh Từ Dập cũng từng nghe qua.

Bởi vì trong sách nói hắn ta hạ độc gϊếŧ Quý Trường Thư, lúc này mới để cho đám người Thái hậu một mực phán rằng Quý Trường Thư mắc bệnh nặng qua đời.

Ngự sử quỳ gối trước mặt Ngân Ôn đế tâu: “Hoàng thượng! Lão thần to gan cầu xin Hoàng thượng làm chủ cho Đặng phó tướng!”

Ngân Ôn đế không đáp lời, chợt nghe Quý Trường Thư lãnh đạm lên tiếng: “Hắn ta thông đồng với địch, ngươi bảo hoàng huynh làm chủ cái gì?”

Minh Từ Dập sợ Ngân Ôn đế trên bàn tiệc lâm vào thế bí, cũng vội vàng nói thêm: “Thần mới bói một quẻ, Đặng phó tướng đích thực thông đồng với địch.”

Minh Từ Dập luôn tâm đắc khả năng nói dối không chớp mắt của mình, chuyện xem bói này thực ra y không biết tí nào, nhưng y biết rõ nói gì có lợi đối với Ngân Ôn đế.

Nghe thấy hai người bàn luận, Ngự sử lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời không biết nói gì đáp lại.

Trong trận chiến ngôn luận này, Quý Trường Thư lại chiếm ưu thế hơn một bậc.

Minh Từ Dập làm Quốc sư đến nay, vẫn là lần đầu được hưởng thụ cảm giác chiến thắng.

Bug sách không hổ là bug sách, Minh Từ Dập khóc rớt nước mắt, quá mạnh mẽ rồi!

Ngự sử như cũ không cam lòng chịu thua: “Tội thông đồng với địch, Nguyên vương điện hạ sao lại không trình lên?”

Quý Trường Thư thản nhiên liếc ông ta một cái: “Ngươi quản được à?”

Ngự sử cạn lời, Ngân Ôn đế ngồi trên cao không nhịn được cong khóe miệng của mình.

Bạch Nhã Nhàn ngồi bên cạnh hắn cũng lộ ra nụ cười tươi rói.

Bạch Nhã Nhàn có Bạch gia làm chỗ dựa, Bạch gia bao đời nay đều trung thành với Hoàng đế, họ là thần tử cũng là cánh tay đắc lực.

Khá giống Bạch Nhã Nhàn, đó là Khương quý phi ngồi đối diện với hai người Khương gia.

Cả triều đều biết, tính tình Nguyên vương thâm trầm bất định, là người không thể đυ.ng chạm nhất triều đình Ngân Quốc.

Phe cánh Thái hậu muốn động thủ diệt trừ Quý Trường Thư, chuyện này chắc chắn tương đồng với việc nhổ lông từ mông hổ.

Ngự sử coi như bị lời nói của Quý Trường Thư bật lại hoàn toàn.

Ông ta chỉ có thể theo Khương hữu tướng ngậm cục tức trong người trở về chỗ ngồi.

Mà Minh Từ Dập nãy giờ luôn tập trung quan sát bọn họ để ý thấy khi Ngự sử ngồi xuống, Khương hữu tướng nháy mắt với Khương quý phi ngồi phía trên một cái sau đó liền rời đi.

Minh Từ Dập trong đầu có tiếng chuông báo động vang lên, y nghiêng đầu về phía Quý Trường Thư nhẹ giọng nhắc: “Đề phòng thủ đoạn hậu cung.”

Quý Trường Thư thấy vậy thì liếc y một cái, trả lời không mặn không nhạt, hình như không để chuyện này trong lòng.

Minh Từ Dập biết đây là do tính cách của hắn, cũng không bởi vậy cảm thấy khó chịu, ngược lại yên tâm ngồi cắn hạt dưa.

Nhưng buổi cung yến này chắc chắn không yên bình như thế.

Khi cung nữ hầu hạ quỳ một bên rót rượu cho Quý Trường Thư, tay không cẩn thận run lên, nâng bình đổ vào người Quý Trường Thư.

Minh Từ Dập: “…”

Dăm ba cái thủ đoạn tầm phào này cũng lộ liễu quá đi?

Quý Trường Thư lạnh lùng liếc cung nữ kia một cái, cung nữ “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất xin tha.

Có thể hầu hạ hắn đều là người xuất thân danh gia vọng tộc, chỉ là vấn đề đích thứ, Quý Trường Thư có tùy ý làm bậy ra sao cũng không thể trực tiếp lôi người xuống chém chết.

Hắn chỉ có thể mượn tay Khương thái hậu.

Tiếp theo lại nghe Khương quý phi chậm rãi cất lời: “Y phục Nguyên vương bị bẩn, còn không mau hầu hạ Nguyên vương thay xiêm y.”

Cung nữ nối đuôi nhau lao ra, tranh nhau tiến lên, Quý Trường Thư lạnh nhạt trừng mắt với các nàng một lượt: “Không cần, bổn vương có tay có chân.”

Vừa dứt ngôn, Quý Trường Thư liền đứng dậy rời đi.

Xem ra kế tiếp có tuồng hay để coi rồi.

Minh Từ Dập tiếp tục cắn hạt dưa.

Chẳng bao lâu, có một cung nữ y phục không chỉnh tề hoang mang sợ hãi khẩn trương chạy vào trong, đầu tóc rối bù, giọng nói nghẹn ngào: “Hoàng thượng! Cầu xin Hoàng thượng giúp nô tỳ làm chủ!”

Minh Từ Dâp trở mình khinh bỉ, người này tự nhiên có thể chạy vào…Điều đó không phải quá rõ ràng rồi sao?

Chiêu trò của Khương thái hậu có chút ngu quá đi?

Ngân Ôn đế đã sớm ngồi đây chờ các nàng đến, thần sắc hắn không đổi, bình tĩnh hỏi: “Ai cho phép ngươi kích động làm loạn không ra thể thống gì như vậy?”

Cung nữ khóc lóc kể lể: “Là Nguyên vương, Nguyên vương điện hạ muốn cưỡng bức bọn nô tỳ…”

Nàng ta nói lời này xong, Quý Trường Thư thong thả bước vào, hắn thay một bộ huyền y, thêu hoa văn mây màu vàng trông rất đẹp mắt.

Quý Trường Thư không biểu cảm ngó nàng ta một cái: “Hóa ra chờ ở đây.”

Cung nữ rụt rè sợ hãi thấy Quý Trường Thư liếc qua một cái, hành động bộc phát đến cực điểm: “Nguyên vương điện hạ…mặc dù người thân phận tôn quý, nhưng nô tỳ sớm đã có người trong lòng, há có thể chấp nhận để mặc Nguyên vương lăng nhục?”

Quý Trường Thư bỗng nhiên hé môi cười, nụ cười của hắn mang theo tia quỷ dị và bệnh hoạn, khiến Minh Từ Dập cũng cảm thấy lạnh sống lưng, càng chẳng nói đến kẻ địch.

Chỉ nghe Quý Trường Thư đáp lại: “Bổn vương có long dương chi hảo*, nghe qua thực chất là vu oan giá họa.”

Lời hắn vừa thốt ra, toàn bộ người xem đều kinh ngạc.

Minh Từ Dập phun ngụm trà từ trong miệng ra, trực tiếp bị mấy lời của Quý Trường Thư chặn họng.

Cái quái gì vậy?

Quý Trường Thư đoạn tụ?

Minh Từ Dập sửng sốt nhìn Quý Trường Thư, giống như vừa biết được một bí mật kinh thiên động địa.

Mẹ kiếp.

Quý Trường Thư là đoạn tụ!

Cung nữ kia rõ ràng không ngờ tới sự việc lại tiến triển thành như vậy, cả người run rẩy cứng đờ tại chỗ, căn bản không thể phản kháng ở đây.

Chính lúc này, Khương quý phi từ từ mở miệng: “Nguyên vương muốn thoát tội, cho nên tự nhận bản thân có long dương chi hảo, không khỏi hết sức liều lĩnh đi?”

Nàng ta khẽ cười một tiếng, con ngươi híp lại lộ ra vẻ sắc bén: “Trừ phi Nguyên vương điện hạ tâm đã có ý trung nhân, bằng không việc này rất khó giải thích.”

Quý Trường Thư thấy vậy, tầm mặt quét qua mọi người một lượt, cuối cùng tập trung trên người Minh Từ Dập.

Minh Từ Dập có dự cảm xấu: “...”

Không thể nào?

Nhưng ông trời muốn nói với Minh Từ Dập là mọi thứ không thể đều sẽ trở thành có thể.

Quý Trường Thư lãnh đạm nói: “Bổn vương đối với Quốc sư nhất kiến chung tình.”

Minh Từ Dập: “...”

Ta mới gặp thì chung tình cái mẹ ngươi.

Ném chiến hỏa lên đầu quân đồng minh, có sai không hả?!