Ta Phát Hiện Ta Xuyên Nhầm Thư

Chương 9

Minh Từ Dập thuận lợi tiến vào Nguyên vương phủ, không khỏi cảm thấy sợ hãi trước cảnh vật và bài trí của Nguyên vương phủ.

Nơi này quả thực chính là hoàng cung phiên bản nhỏ nha!

Minh Từ Dập sinh sống ở kinh thành một năm nay cũng coi như gặp qua không ít đồ tốt, liếc cái biết ngay hàng tốt hay xấu, hiện tại chỉ cần đảo qua một lượt liền nhìn ra giá trị của đồng tiền, chứ chưa cần nói đến sự trân quý chi tiết.

Ngân Ôn đế quả nhiên cưng chiều người đệ đệ này!

Minh Từ Dập ngưỡng mộ.

Kỳ thật y cũng có một ca ca.

Ca ca y còn vì cứu y mà…

Tâm trạng của Minh Từ Dập đột nhiên chùng xuống.

Ca ca đối xử với y rất tốt.

Y không thể nào quên được bản thân lúc ấy vô dụng mới khiến ca ca mình gặp chuyện không may.

Minh Từ Dập được hạ nhân vương phủ dẫn đường, bất giác nhìn thấy Quý Trường Thư ở mái đình tám góc trong hoa viên.

Gã gia đinh đứng bên cạnh Quý Trường Thư, giống như đang bẩm báo chuyện gì đó với Quý Trường Thư.

Quý Trường Thư nhận ra bọn họ đang đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Minh Từ Dập và hạ nhân đứng bên cạnh Minh Từ Dập: “Ai cho y vào?”

Giọng hắn âm trầm, trong đó mang chút giông bão nổi lên, lúc này ngay lập tức khiến cho gã gia đinh bên cạnh Minh Từ Dập run sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.

Trong lòng Minh Từ Dập hơi động, khuôn mặt lộ vẻ trước nay vô cùng thân thuộc kéo hạ nhân đứng dậy, ngồi xuống đối diện Quý Trường Thư: “Người làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngoài mặt nói đối với thần nhất kiến chung tình, còn không cho thần vào phủ. Vương gia, lời yêu này của người có phải hơi rẻ rồi không?”

Lời này nói ra, gã gia đinh bên cạnh Quý Trường Thư toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Dám có can đảm đùa giỡn với Vương gia nhà hắn, ngoại trừ Hoàng thượng ra, người thế này rõ ràng lần đầu hắn gặp.

Động tác của Quý Trường Thư hơi ngừng lại, hắn sầm mặt nhìn Minh Từ Dập, ngay khi gã gia đinh nghĩ Minh Từ Dập sắp bị gϊếŧ, Quý Trường Thư mở miệng: “Song Thành, châm trà.”

Song Thành kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Quý Trường Thư, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.

Minh Từ Dập đặt tay lên bàn đá, nhẹ nhàng nắm chặt: “Song Thành, không nghe chủ tử nhà ngươi nói gì sao?”

Song Thành ngay tức khắc rót chén trà đưa sang cho Minh Từ Dập, Minh Từ Dập híp mắt cười giống tiểu hồ ly, con ngươi màu lam kia lóe lên tia gian xảo: “Thần tới tìm người là có việc.”

Quý Trường Thư thản nhiên liếc y một cái, không nói gì thêm.

Minh Từ Dập cũng không giận, y tiếp tục nói: “Nếu thần nhớ không lầm, thuộc hạ của người có một vị Phó tướng họ Lý phải không?”

Quý Trường Thư nghe vậy bình tĩnh ngước lên nhìn y, ý bảo y nói tiếp.

Minh Từ Dập không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, chỉ nói: “Phe cánh cửa Thái hậu muốn vu khống hắn tội tham ô, người cẩn thận một chút.”

Y dừng một chút: “Đừng để bọn họ thành công, bằng không các tướng sĩ trung thành với Hoàng thượng sẽ lạnh lòng.”

Ưng mâu Quý Trường Thư hơi rủ xuống: “Ngươi thật sự biết bói toán?”

Minh Từ Dập cảm thấy trọng điểm của hắn hơi quái lạ: “Trước hết người đừng hỏi thần biết không, thần là người thuộc phe ca ca của người, người phải nghe lời ca ca người nói chứ…Việc này rất quan trọng, mấy ngày tới Thái hậu nhất định sẽ gây khó dễ, người đừng lơ là.”

Quý Trường Thư không mặn không nhạt đáp lại.

Minh Từ Dập dù sao vẫn cảm thấy thái độ của hắn quá mức gật cho có lệ, dường như nói không lọt được vào tai hắn, y không khỏi dặn thêm một câu: “Người không tin thần hay sao? Vương gia, chính người đứng trước mặt nhiều người nói thích thần. Nếu người còn không tin, thì thần sẽ khóc đến chết mất.”

Có lẽ Quý Trường Thư chưa bao giờ gặp qua một ai ở trước mặt hắn vui đùa cùng hắn, hôm nay Minh Từ Dập liên tục phá lệ, Quý Trường Thư thật không cảm thấy Minh Từ Dập đặc biệt, chẳng qua có chút ngoài ý muốn.

Bất ngờ đổi lại bất ngờ, Quý Trường Thư lạnh nhạt trầm giọng xuống: “Nói lời vô nghĩa nữa sẽ cắt lưỡi ngươi.”

Minh Từ Dập: “...”

Trong sách nói hắn u ám bạo ngược quả thật không sai.

Lưỡi mình đương nhiên phải giấu kỹ chút, Minh Từ Dập nghe Quý Trường Thư thốt ra lời này, trực tiếp nâng chung trà lên uống cạn, rồi đứng dậy hướng Quý Trường Thư chắp tay thi lễ: “Cáo từ.”

Nói xong y lại đường hoàng rời đi, nghiễm nhiên đem nơi này trở thành nhà mình.

Quý Trường Thư thâm trầm nhìn cảnh tượng Minh Từ Dập rời đi, ngữ khí lạnh đến mức chết người: “Song Thành, tra được gì không?”

Song Thành cúi đầu hơi khom người: “Tiểu nhân tra được Minh công tử từ trên núi xuống, dọc đường gặp đạo tặc bị gϊếŧ, xong bị người ta ném xác ra bãi tha ma, khoảng một năm trước xuất hiện ở kinh thành, chuyện sau đó chủ tử ngài đều đã biết.”

Quý Trường Thư nhíu mày: “Còn chuyện ấy?”

Song Thành cúi đầu càng thấp hơn: “Thuộc hạ vô năng.”

“Tra lại.”

Quý Trường Thư lạnh lùng nói: “Bổn vương không tin có người thật sự có thể tiên đoán tương lai.”

Song Thành cung kính tuân lệnh.

Đến khi Minh Từ Dập trở về phủ đệ, lúc này y mới phát giác ra ngữ khí khi Quý Trường Thư hỏi “ngươi thật sự biết bói toán” có chút sai sai.

Y suy nghĩ hồi lâu, cũng không hiểu sai chỗ nào.

Y làm Quốc sư vốn không phải dựa vào chỉ số thông minh, mà dựa vào bản thân đang nắm kịch bản trong tay.

Nếu thật sự muốn y nhúng tay vào cuộc chiến quyền mưu này, y có thể chết không toàn thây, ngồi không cũng trở thành vật hy sinh.

Cho nên Minh Từ Dập… quyết đoán lựa chọn không nghĩ tiếp.

Dù sao nghĩ cũng không thông, y nghĩ làm gì?!

“Chủ tử.”

Giáng Tử hướng Minh Từ Dập khẽ xoay người cúi đầu: “Sao chủ tử lại ra ngoài lần nữa?”

Minh Từ Dập nói với nàng chuyện đi tìm Quý Trường Thư, lại nói: “Hiện giờ Thái hậu nắm giữ kỵ binh canh giữ hoàng cung, ta thật sự lo một ngày nào đó bà ta sẽ gây ra một trận cung biến.”

Giáng Tử: “Chủ tử đã gặp Nguyên vương điện hạ rồi.”

Lời này của nàng là lời chắc chắn, Minh Từ Dập cũng gật đầu: “Tính tình hắn tốt hơn so với tưởng tượng của ta, ta còn nghĩ hắn là một người âm khí bất định.”

Giáng Tử thoáng nói: “Lúc trước nô tỳ từng đứng từ xa ngó Nguyên vương một cái…Người này sâu không lường được.”

Minh Từ Dập đồng ý: “Hắn rất lợi hại…Nguyệt Bạch có thể nấu bữa ăn khuya không? Ta đang rất đói.”

Đối với giờ giấc sinh hoạt tự nhiên của Minh Từ Dập, Giáng Tử sớm lĩnh ngộ được, nàng khẽ cười ứng đối: “Nguyệt Bạch chờ người lâu rồi.”

Minh Từ Dập hài lòng gật đầu, chân đi nhanh hơn.