Ta Phát Hiện Ta Xuyên Nhầm Thư

Chương 10

Nguyệt Bạch là tỳ nữ Ngân Ôn đế ban cho y, có trù nghệ tuyệt vời, dù sao rất được lòng Minh Từ Dập là được.Nguyệt Bạch từng là nữ ngự trù sư, Ngân Ôn đế ban thưởng Nguyệt Bạch cho Minh Từ Dập, không thể nghi ngờ vô cùng tin tưởng Minh Từ Dập.

Trong lòng Minh Từ Dập biết rõ, hiện tại trên dưới quân thần đều nói Ngân Ôn đế tin tưởng y.

Ngân Ôn đế cũng biết chính mình thực sự rất thích y.

Nhưng thích là thích.

Thiên tử lòng dạ đa nghi…

Minh Từ Dập không đề phòng, cũng không cho rằng Ngân Ôn đế có thể toàn tâm toàn ý tin cậy vào mình.

Minh Từ Dập rẽ vào sân nhà mình, chỉ thấy một tỳ nữ bạch y ngồi xổm bên bàn trà, đang rửa ấm trà.

Tỳ nữ bạch y kia nghe thấy động tĩnh, đứng dậy hướng Minh Từ Dập hành lễ: “Chủ tử.”

Minh Từ Dập khoát tay, lại gần bàn trà ngồi xuống, đúng lúc tỳ nữ kia hé môi tươi cười: “Hiện tại chủ tử cần phải dùng bữa?”

Dáng vẻ của nàng vô cùng đẹp, không giống như tỳ nữ nhà ai mà là tiểu thư khuê các, mặt mày tựa tranh vẽ, khí khái toàn thân cũng không tầm thường.

Trái ngược với khí khái giang hồ của Giáng Tử, nàng rất dịu dàng.

Đó chính là Nguyệt Bạch.

Nguyệt Bạch trước mười tuổi chính là tiểu thư quan gia, cha kế thân mang tội, gia cảnh bắt đầu sa sút, cuối cùng bị bán vào cung làm trù nương.

Minh Từ Dập thương tiếc nàng, liền giữ lại làm tỳ nữ bên cạnh y, công việc cũng thoải mái nhiều.

Minh Từ Dập ý bảo Giáng Tử ngồi: “Có gì ngon không?”

“Nô tỳ gói một ít bánh trôi nhân hoa quế.” Nguyệt Bạch cười đáp: “Như chủ tử phân phó, xay hoa quế thành bột.”

Minh Từ Dập hai mắt sáng lên: “Nhanh đi luộc, luộc nhiều chút, chúng ta cùng ăn.”

Minh Từ Dập kiên quyết khiến các nàng cùng đi dùng cơm, hạ nhân và thị vệ trong phủ đều biết điểm ấy, Nguyệt Bạch và Giáng Tử đều không khách sáo.

Giáng Tử ngồi bên cạnh Minh Từ Dập: “Nô tỳ phải ăn mười hai cái! Tay nghề của Nguyệt Bạch giỏi.”

Minh Từ Dập tủm tỉm cười: “Buổi tối ăn nhiều như vậy coi chừng mập.”

Nguyệt Bạch vừa đi ra ngoài vừa cao giọng: “Giáng Tử tỷ tỷ đừng tin y, mỗi đêm tỷ đều phải luyện võ, sẽ không tăng cân đâu.”

Giáng Tử nhìn về phía Minh Từ Dập: “Chủ tử, dù sao nô tỳ cũng không tính thành gia lập thất, muốn ở lại bên cạnh ngài, tăng cân thì mặc nó tăng đi.”

Minh Từ Dập rất thích xem các nàng không quy củ như vậy, so với giống chủ tử thì giống bằng hữu càng làm y tự do tự tại hơn.

Dù sao cũng là người của thế kỷ 21, làm người sai khiến người khác khó mà yên tâm thoải mái.

Nguyệt Bạch rất nhanh đã bưng ba bát bánh trôi lên, nàng cũng không ăn vội, còn châm trà cho Minh Từ Dập: “Nô tỳ cố tình dùng nước trà tráng qua, nước trà trong ấm là nước sôi mà chủ tử nói, như vậy có hương trà, lại không đắng.”

Minh Từ Dập bưng lên uống một ngụm: “Thơm quá.”

Y lại ăn bánh trôi, nóng hổi lại có vị ngọt tan trong miệng, cả người đều cực kỳ hưng phấn: “Vẫn là có Nguyệt Bạch thật tốt.”

Y cười trêu ghẹo: “Sau này nếu có lấy thê tử, nhất định phải lấy cô nương giống Nguyệt Bạch mới có lộc ăn.”

Nguyệt Bạch gắt giọng: “Chủ tử nói chuyện hàm hồ gì vậy? Có đại tiểu thư nhà ai nguyện ý xuống bếp hầm canh cho người chứ?”

Minh Tử Dập khoát tay: “Vậy không lấy danh môn vọng tộc, lấy người nguyện ý nấu cơm cho ta ăn.”

Nguyệt Bạch và Giáng Tử liếc nhau, Nguyệt Bạch cười nói: “Chủ tử lại mê sảng rồi.”

“Đâu có.” Minh Từ Dập nhai bánh trôi nóng trong miệng, mơ hồ không nói rõ: “Ta chỉ lấy người ta thích, mặc kệ gia thế người đó ra sao.”

Giáng Tử im lặng chớp mắt một cái, khẽ thở dài: “Chủ tử, việc này e là không thể.”

Minh Từ Dập ngẩng đầu nhìn nàng: “Tại sao?”

Giáng Tử: “Ngài hiện giờ là bề tôi trung thành bên cạnh Hoàng thượng, hôn sư này chỉ e…không do ngài quyết.”

Minh Từ Dập: “...”

Quên mất chuyện này.

Y buồn rầu trả lời: “Đối với nam tử ngươi thích…Ngươi nói bệ hạ sẽ bắt ta lấy một tiểu bạch kiểm* sao?”

Đúng vậy.

Minh Từ Dập là một tên bị cong.

Trước khi xuyên không, y chính là người đồng tính.

Nguyệt Bạch hồ nghi: “Mặc dù nam phong rất phổ biến ở Ngân Triều, nhưng nếu kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng thì…”

Giáng Tử yên lặng tiếp lời: “Suy nghĩ kỳ cục.”

Minh Từ Dập: “Nếu ta đây tìm được người tâm duyệt, ta liền cùng hắn quy ẩn sơn lâm, như vậy sẽ không ai quản ta nhỉ?”

Nguyệt Bạch che miệng cười: “Giả dụ có ngày đấy, chủ tử ngàn vạn lần hãy dẫn nô tỳ và Giáng Tử tỷ tỷ theo.”

“Ta đây cũng không có tiền nuôi các ngươi.” Minh Từ Dập vui vẻ nói: “Các ngươi phải tự lực cánh sinh thôi.”

Giáng Tử: “Đó là đương nhiên.”

Ba người đồng loạt tán gẫu tới tận đêm khuya, Minh Từ Dập sợ buổi tối bọn họ nhiễm sương, liền nói: “Nghỉ ngơi thôi.”

Vì thế Nguyệt Bạch và Giáng Tử hầu hạ Minh Từ Dập thay y phục đi ngủ như mọi người, sau đó Giáng Tử ở lại gian ngoài ngủ tạm gác đêm.

Ai mà ngờ được, ban đêm ở đây, Khương hữu tướng tiến cung tìm Khương Thái hậu.

Hai người suốt đêm bàn bạc, có một số việc âm thầm tiến hành mà Minh Từ Dập không hề hay biết.

*Tiểu bạch kiểm: người nam có ngoại hình ưa nhìn thường được gọi là tiểu bạch kiểm (小白臉), nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng.