“Mày đã nhìn thấy cái gì rồi?!”
Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang thấp bên tai, đứa trẻ run rẩy, ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô ta đầy sợ hãi và bối rối.
"...... Mẹ?”
Đổng Như nhìn đứa trẻ từ trên cao nhìn xuống mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.
Cảm giác bị áp bức này không phải là khí thế được hình thành vì qua nhiều trải nghiệm của cô ta mà là bóng đen tâm lý do vô số lần đánh đập và lăng mạ Lăng Hãn để lại trong lòng đứa trẻ.
Toàn thân Lăng Hãn cứng đờ, ngay cả đồng tử cũng run nhẹ, đầu óc trống rỗng. Hắn ngơ ngác nhìn vào người phụ nữ trước mặt, như thể đang nhìn vào ác quỷ đáng sợ nhất, giọng nói khàn không nói nên lời, phải mất một lúc lâu sau đứa trẻ mới phát ra âm thanh.
"Con không biết..."
Trong giọng nói của đứa trẻ còn mang theo sự nghẹn ngào muốn khóc, rõ ràng là vì sợ hãi đến cực điểm.
Đổng Như nhìn chằm chằm đứa trẻ một lúc, trái tim đang đập nhanh của cô ta cũng từ từ ổn định lại.
Đúng vậy, là do cô ta bị rối loạn. Thằng nhãi ranh này chỉ mới ba tuổi, bình thường cô ta cũng chưa từng dạy nó đọc, cho dù nó có thể nhớ được, có lẽ nó cũng không biết những từ đó, huống chi càng không biết điện thoại di động này là cái gì.
Nghĩ đến đây, Đổng Như thở phào nhẹ nhõm một chút, phớt lờ đứa trẻ, cầm điện thoại di động lên nhìn, thấy không có hồi âm rồi tắt đi.
Cô ta hạ mắt nhìn đứa bé, lạnh giọng cảnh cáo:
"Những gì mày vừa thấy, không được phép nói với bất cứ ai, có biết không!"
Cho dù biết Lăng Hãn không hiểu được nội dung tin nhắn nhưng trong lòng Đổng Như vẫn rất ghen tị.
Cô ta vĩnh viễn nhớ rõ nỗi sợ hãi và sự căm ghét mà lần đầu tiên cô ta phát hiện ra rằng con quái vật nhỏ này có thể là mối đe dọa đối với cô ta.
Trước khi trở thành bảo mẫu của nhà họ Lâm, Đổng Như là bảo mẫu của một gia đình giàu có khác. Lúc đó cô ta bốc đồng và cô ta đã làm một việc - cô ta đã hoán đổi con trai mình với con trai của gia đình giàu có đó.
Lăng Hãn thật ra là thiếu gia của một gia đình giàu có, hiện tại thân phận đó đã bị con trai cô ta thay thế.
Cô ta không có có ý mà là do đôi vợ chồng giàu có đã nhận ra đứa trẻ sai, nghĩ rằng con trai cô ta là của họ, giữ lấy. Cô ta, cô ta chỉ đang thuận nước đẩy thuyền mà thôi!
Sau khi làm xong chuyện kia, không mất nhiều thời gian để cô ta tìm cớ và bỏ trốn cùng Lăng Hãn.
Ban đầu, cô ta nghĩ nếu con trai cô ta đang sống một cuộc sống tốt nên nuôi dưỡng đứa trẻ này cũng không có gì. Nhưng cô ta không ngờ tới thằng nhãi ranh này nhìn qua một lần là sẽ không bao giờ quên, nhớ rõ tất cả mọi chuyện từ xưa.
Bà chủ có một sợi dây chuyền cực kỳ tinh xảo, lúc rời đi cô ta không nhịn được mà trộm nó đi, có lẽ là lúc cô ta trộm đi thì bị Lăng Hãn nhìn thấy.
Một ngày nọ, vài tháng sau, họ đến trung tâm mua sắm, ở đó đang trưng bày kiểu vòng cổ đó. Trước mặt rất nhiều người, thằng nhãi ranh đó nói nó nhìn thấy cô ta từng cầm một sợi dây chuyền đó.
Nếu thằng nhãi ranh này có thể nhớ được sợi dây chuyền, vậy thì nó có thể nhớ mẹ ruột của mình là ai không?!
Kể từ ngày đó, nỗi sợ bị bắt quả tang đánh tráo trẻ em và trộm cắp khiến cô ta không còn có thể giả vờ yêu thương được nữa. Chỉ đến khi cô ta tra tấn thằng nhãi ranh này và nghe thấy đứa trẻ khóc lóc và cầu xin lòng thương xót, cô ta mới cảm thấy an toàn.
Người phụ nữ nheo mắt nhìn đứa trẻ, ánh mắt lập lòe không ngừng. Thấy đứa trẻ rõ ràng sợ chết khϊếp, không dám trốn tránh, cô ta chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi không rõ và méo mó trong lòng dường như được xoa dịu.
Thật đáng tiếc, có rất nhiều người sống ở đây, mà tên nhãi ranh này lại được tiểu thiếu gia coi trọng, vì vậy cô ta không thể đánh bại nó một cách tùy tiện.
Nhưng điều đó không quan trọng, có rất nhiều cách để tra tấn một đứa trẻ nhỏ.
Cô ta đưa tay ra và kéo đứa trẻ đang run rẩy đến góc phòng, mở tủ khóa, đẩy đứa trẻ vào trong và đóng sầm cửa lại.
"Phạm sai lầm, cố mà suy ngẫm về nó."
Trên mặt người phụ nữ lộ ra sự sung sướиɠ và nụ cười vặn vẹo và nói.
"Khi nào đã biết lỗi rồi thì tao sẽ thả mày ra ngoài!"
*
Mặc dù Lâm Việt Đường rất muốn ngủ với Lăng Hãn nhưng cuối cùng cậu bị chị gái cưỡng ép bế đi ngủ cùng.
Bánh bao nhỏ bực bội co rúm lại trong chăn bông, trước khi đi ngủ đã ước mình lớn lên thật nhanh, sau này ngủ với ai cũng được!
— May mắn là chị gái cậu không biết về nguyện vọng này của bánh bao nhỏ, nếu không cô ấy sẽ ôm bánh bao nhỏ lên mà đánh mông.
Cũng may là đối với bánh bao nhỏ có chất lượng giấc ngủ tốt thì vừa nhắm mắt rồi mở ra, đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, bánh bao nhỏ nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp bên cạnh Đổng Như đang buồn ngủ.
"Điểm Điểm! Em làm sao vậy! Có phải có người bắt nạt em hay không!?”
Bánh bao sữa tỉnh ngủ ngay lập tức, vội vàng chạy tới, cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy đứa trẻ xinh đẹp, đôi mắt to tròn đầy đau khổ.
Sao lại như thế này, chỉ qua một đêm mà sao có thể như này được, đôi mắt xinh đẹp của Điểm Điểm, sap lại ảm đạm như vậy!
Lâm Việt Đường không thể miêu tả được, giống như là Điểm Điểm đã trở lại búp bê sứ xinh đẹp khi lần đầu tiên cậu gặp vậy, yên tĩnh, trong đôi mắt đen láy của hắn không có ánh sáng.
Bánh bao nhỏ vội vàng ôm lấy đứa trẻ xinh đẹp, học hỏi từ các thành viên trong đội chiến thắng trong Ultraman, run rẩy lay động Điểm Điểm đang ngây người rồi lại gọi hai tiếng.
Ê? Có vẻ như thực sự hiệu quả!
Đứa trẻ xinh đẹp bị lay vài lần, ánh mắt từ từ tập trung vào khuôn mặt của bánh bao nhỏ. Hắn ngây người trong chốc lát rồi nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
"Đường Đường."
"Ừm ừm! Điểm Điểm, sao mặt em lại sưng lên rồi!" Bánh bao nhỏ vội sắp chết rồi.
Đổng Như ở bên cạnh quan sát thấy quả nhiên thằng nhãi ranh này thật sự sợ hãi trước hình phạt của cô ta tối qua, cũng không dám nói ra những gì đã nhìn thấy, cô ta rất hài lòng. Cô ta mỉm cười cúi người, an ủi: "Tiểu thiếu gia, cậu chủ nhỏ đừng lo lắng, đêm qua Linh Hãn ngủ không ngon, cho nên bây giờ thằng bé có hơi ngây người một chút mà thôi. Đợi đến khi thằng bé tỉnh táo lại là sẽ có thể chơi với cậu.”
Lâm Việt Đường ngẩng đầu lên liếc Đồng Như.
Dì bảo mẫu mỉm cười rất ôn nhu nhưng khi cô ta đến gần Điểm Điểm hơn thì Điểm Điểm càng run rẩy.
Trong một thời điểm nào đó bánh bao nhỏ có trực giác của động vật nhỏ vừa nhạy bén vừa thông minh. Cậu không nói gì, chỉ đứng dậy rửa mặt, thay bộ đồ gấu trúc hôm nay, kéo đứa trẻ đi ăn sáng.
Khi hai đứa trẻ bắt đầu hoạt động ngoài trời, Lâm Việt Đường cúi người lại, thấp giọng hỏi Lăng Hãn:
"Tối hôm qua dì ta lại đánh em sao?"
Đứa trẻ lắc đầu, vẫn có hơi uể oải.
"Không đánh tôi. Mà bà ấy chỉ nhốt tôi lại.”
Hắn không nói tiếp nhưng bánh bao nhỏ dường như hiểu được cảm giác đó, hai má phồng lên.
"Nhốt một mình Điểm Điểm lại, không có ai nói chuyện với em sao? Dì ta thật sự rất đáng ghét!”
Kỵ sĩ bánh bao nhỏ hận bây giờ không thể đi nói chuyện này cho chị gái và chú của mình là người dì bảo mẫu này là người xấu, mau đuổi cô ta đi để cứu công chúa Điểm Điểm!
Nhưng ngược lại cậu lại nhớ đến lời nói của chị gái thì bánh bao nhỏ lại cảm thấy chán nản.
"Chị gái nói nếu muốn đuổi dì ta đi thì phải có bằng chứng về những việc làm xấu của dì ta mới được."
Đứa trẻ mờ mịt: "Chứng cứ?”
Bánh bao nhỏ gật đầu: "Tức là nếu dì ta ăn trộm đồ vật thì phải để mọi người nhìn thấy!"
Cậu cố gắng nhớ lại những gì chị gái đã nói rồi vụng về bắt chước lại.
"Hoặc là tìm được đồ mà dì ta đang cố giấu đi!"
Lăng Hàn sững sờ khi nghe thấy điều này: "Bà ấy đánh tôi."
"Ah.” Bánh bao nhỏ cũng sững sờ, cố gắng dùng đầu nhỏ của mình suy nghĩ: "Vậy để mọi người nhìn thấy dì ta đánh em?"
Cảm thấy điều này có lý, bánh bao nhỏ dùng sức gật đầu.
"Đúng vậy! Để chị gái và chú nhìn thấy dì ta đánh em thì sẽ biết dì ta là một người xấu!”
"..."
Lăng Hãn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì.
Cho dù bị người khác nhìn thấy bị đánh cũng vô dụng, sẽ không ai quan tâm.
Cha mẹ trời sinh có thể đánh con cái của họ, mẹ hắn đánh hắn vì hắn phạm sai lầm và cũng muốn tốt cho hắn.
Những lời này là những người lớn ở nơi họ từng sống nói.
Họ nói đứa trẻ sẽ bị đánh nhưng mẹ hắn đánh hắn có mạnh hơn một chút và thường xuyên hơn một chút.
Nhìn đôi mắt trong sạch của bánh bao nhỏ, Lăng Hãn nghĩ có lẽ Đường Đường chưa từng bị cha mẹ đánh, cho nên hắn sẽ cảm thấy chỉ cần bị nhìn thấy thì mẹ sẽ không đánh hắn nữa.
Đứa trẻ xinh đẹp nắm lấy tay bánh bao nhỏ rồi nhẹ giọng nói:
"Vậy thì lần sau thử xem... Chúng ta đi chơi đi.”
Ngay tức khắc, bàn tay mềm mại của đứa trẻ dời lực chú ý của bánh bao nhỏ đi rồi bị lôi kéo lăn trên cỏ.
*
Cuộc sống của bé con rất nhẹ nhàng và đơn giản, cái đầu nhỏ không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì ngoại trừ ăn, uống và vui chơi.
Hôm nay là ngày nắng gắt cuối thu, nhiệt độ ngoài trời vào buổi sáng còn tạm được, buổi chiều có hơi nắng. Lâm Việt Đường và Lăng Hãn đứng dậy sau một giấc ngủ ngắn, ở nhà xem phim hoạt hình, vẫn là phim hoạt hình chuyển thể từ truyện tranh nước ngoài nổi tiếng.
Dù sao bánh bao nhỏ cũng không hiểu nội dung, chỉ là thuần túy thích nhìn thấy màu sắc tươi sáng, cũng như những hành động và ngôn ngữ khoa trương đó.
Về cốt truyện, ngay cả những ý tưởng phản chiến, hòa bình và chủ nghĩa nhân đạo cũng thể hiện đằng sau những bộ phim hoạt hình...
Ai da, bánh bao nhỏ sao hiểu được những thứ! Sau khi nhìn thấy nhân vật chính bị bắt cóc nhưng lại lấy lưỡi dao từ giày ra để cắt dây, bánh bao nhỏ tò mò hỏi cậu bạn nhỏ:
"Tại sao trên người anh ta lại có sợi dây?"
Lăng Hãn suy nghĩ một chút rồi nói.
"Dây thừng là dùng để trói, trói cua!"
Đường Đường đã ăn qua! Ngon ngon!
Bánh bao nhỏ hút một ngụm nước bọt của mình, thèm.
Lăng Hãn ngồi sau bên cạnh bánh bao, vẫn luôn vươn tay ôm lấy bánh bao nhỏ từ phía sau, bởi vì xúc cảm ôm bánh bao nhỏ quá tuyệt vời, dù đều là trẻ con nhưng hắn không thể từ chối.
Đứa trẻ nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời một cách nghiêm túc:
"Chắc là vì xinh đẹp đi!"
"Xinh đẹp sao?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu nghi ngờ, không nhìn ra đối phương đẹp ở đâu.
Trịnh Viện bị hai đứa nhỏ này chọc cười, cười nói:
"Không phải là vì xinh đẹp mà anh ta là bị bắt cóc rồi!"
"Bắt cóc?"
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt tròn đầy nghi ngờ. Đứa trẻ tử xinh đẹp nhìn bánh bao nhỏ rồi nghiêng đầu.
Trịnh Uyển thu nhỏ ngón tay, ghi nhớ đạo đức nghề nghiệp của mình, không véo mặt bánh bao nhỏ mà kiên nhẫn giảng giải cho bé con.
"Bắt cóc, là có người xấu muốn mang Đường Đường đi, để sau này Đường Đường không thể gặp được chị gái mình."
"!!"
Bánh bao nhỏ hoảng sợ mà ôm lấy đôi má tròn trịa của mình: "Em cũng không thể gặp Điểm Điểm sao?!"
“...... Đúng vậy.”
Ngay lập tức hai đứa trẻ căng thẳng, cùng nhau nhìn lại phim hoạt hình, sau đó nhìn nhau.
"Điểm Điểm, nếu anh bị bắt cóc thì sao!"
"Tôi sẽ cứu cậu!"
Công chúa Điểm Điểm rất dũng cảm.
"Nhưng, Điểm Điểm sẽ không thể tìm thấy anh..."
Bánh bao nhỏ nhanh chóng nhập vai vào cốt truyện của phim hoạt hình, cảm thấy cậu sẽ bị trói và đưa đến một căn phòng tối mà Điểm Điểm không biết cậu đang ở đâu.
Đứa trẻ xinh xắn nắm lấy tay bánh bao nhỏ và chỉ vào TV an ủi cậu.
"Không sao, Đường Đường cũng giống như anh ta, giấu lưỡi dao nhỏ ở trong giày là cậu có thể trốn thoát rồi."
Trong phim hoạt hình, sau khi nhân vật chính bị bắt cóc, anh ta đã cắt dây bằng một lưỡi dao giấu trong giày và bỏ chạy.
Thấy bánh bao nhỏ ngơ ngác, muốn gật đầu, Trịnh Viện đổ mồ hôi lạnh mà vội vàng ngăn cản: "Trẻ con không thể chạm vào dao, tay sẽ đau!"
“Ah, vậy phải làm sao bây giờ?" Bánh bao mất mát: "Đường Đường ba tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ..."
Trịnh Viện đang chuẩn bị dẫn ra đề tài hôm nay - "Nếu đi theo người lớn thì sẽ không có người xấu bắt cóc trẻ con" thì nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp ưỡn ngực lên. Mặc dù vẻ mặt vô cảm nhưng đôi mắt đen láy không hiểu sao lại tự hào.
"Không sao, tôi đã ba tuổi rưỡi, đã là một đứa trẻ lớn.”
"Tôi sẽ giấu dao cho Đường Đường!"
Trịnh Viện:...
"Điểm Điểm là tốt nhất!"
Ngay lập tức bánh bao nhỏ vồ lấy đứa trẻ và hôn bẹp một cái.