Là người cầm quyền hiện tại của tập đoàn Lâm thị, năm nay Lâm Phổ Giang đã hơn năm mươi tuổi, bảo dưỡng khá tốt. Bất cứ khi nào Lâm Việt Liễu nhìn thấy người bác trai này, đều lạnh lùng và đoan chính, vẻ mặt uy nghiêm.
Nhưng lúc này, khóe miệng người đàn ông nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia thương cảm hiếm thấy.
Bánh bao nhỏ ngơ ngác, sau khi chào hỏi xong thì thấy bác trai vẫn như trước, không để ý đến cậu mà cậu cũng không hề thất vọng, cúi đầu chơi với búp bê vải của mình.
Còn Lâm Việt Liễu thì biết chuyện gia đình, trong lòng khẽ thở dài, nhưng cô không phá vỡ mà chỉ đứng yên lặng mỉm cười. Mãi cho đến khi bác trai này thu lại sự mềm yếu trong mắt mới đứng dậy gọi bọn họ đi ăn cơm, mới dẫn em trai đến nhà ăn.
Lâm Việt Liễu bế bánh bao nhỏ đến ghế trẻ con, quét mắt, thấy bánh gạo vàng yêu thích nhất của em trai và các món ăn khác đã có sẵn trên bàn. Cô biết bác trai chỉ đang tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra lại rất quan tâm đến em trai mình đồng thời cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế hệ này của nhà họ Lâm chỉ có hai người là bác trai và cha. Cha và mẹ có Đường Đường ba năm trước nhưng bác trai và bác gái chỉ có một đứa con trai là anh họ Lâm Việt Dung.
Tập đoàn Lâm thị vẫn luôn được bác trai xử lý, từ nhỏ đến lớn anh họ vẫn luôn là người ưu tú vì vậy đương nhiên anh ấy sẽ là người thừa kế của tập đoàn. Ai mà biết rằng năm ngoái, lúc anh họ và bác gái lái xe ra ngoài thì lại bị tai nạn xe hơi... Mất mạng.
Nỗi đau mất vợ con làm cho bác trai như sụp đổ trong nháy mắt, trong một đêm mà tóc của ông đã bạc hơn nửa.
Lúc đó, Lâm thị đang trong tình trạng hỗn loạn, vẫn là cha cô và bánh bao nhỏ bay từ nước ngoài trở về trong đêm mới miễn cưỡng làm ổn định lại được thế cục rồi lại đến an ủi thuyết phục bác trai. Phải mất hơn một tháng, cuối cùng bác trai mới hồi phục lại và ra mặt một lần nữa để chủ trì tình hình chung.
Và sau đó bắt đầu bồi dưỡng cô.
Mối quan hệ giữa bác trai và cha vô cùng tốt, sau khi cha và mẹ sinh ra Đường Đường thì họ lại ra nước ngoài để điều dưỡng thân thể và cũng là bác trai chăm sóc họ. Bác trai luôn yêu thương hai người họ, nhưng...
Đường Đường và và anh họ khi còn nhỏ trông quá giống nhau.
Lâm Việt Liễu nhớ tới hai năm trước, mẹ cô không có ở đó, cô đang học đại học đều là bác gái chăm sóc Đường Đường.
Bác gái đối xử với Đường Đường rất yêu quý, anh họ khi đi làm về cũng chơi với Đường Đường. Anh ấy còn tự hào nói khi Đường Đường lớn lên, nhìn anh ấy và Đường Đường còn giống cha con hơn, lại bị bác trai nghe vậy mà đuổi theo, đánh.
Khi đó, họ là một gia đình, hạnh phúc biết bao.
Vừa nghĩ một chút, cô cảm thấy có hơi không chịu nổi. Bác bây giờ nhìn thấy Đường Đường cũng sẽ nhớ đến anh họ.
Lâm Việt Liễu ngồi xuống, thấy em trai mình nghiêm túc đặt búp bê mèo bên cạnh, sau đó ngồi thẳng nhìn bác trai.
Người đàn ông cũng im lặng nhìn bánh bao nhỏ rồi thu hồi ánh mắt, thấy hai đứa trẻ đã ngồi xong rồi giơ tay ra hiệu bữa ăn bắt đầu.
Mặc dù Lâm Việt Đường còn nhỏ nhưng lễ nghi trên bàn vẫn rất tốt. Thấy người lớn bắt đầu trước, cậu mới duyên dáng cầm thìa nhỏ lên vui vẻ ăn bánh gạo vàng lạnh, hai má tròn trịa cử động. Sau khi ăn xong bánh gạo vàng lạnh lại ăn rau xanh nhỏ, lắc đầu thở dài không thơm như đầu bếp ở nhà, cảm xúc nhỏ trong mắt rõ ràng theo trình tự, vô cùng phong phú.
Lâm Phổ Giang nhìn bánh bao nhỏ ăn, ánh mắt gợn sóng, vẻ mặt dần dần thả lỏng.
Lâm Việt Liễu cũng thở phào nhẹ nhõm, đây là lý do tại sao thỉnh thoảng cô lại đưa em trai đến gặp bác trai.
Mặc dù vì bánh bao nhỏ trông quá giống với anh họ nhưng lúc gặp bác trai sẽ buồn, bởi vì mà bác luôn cư xử lạnh lùng. Nhưng...... Mỗi lần gặp bánh bao nhỏ cũng có thể giảm bớt một ít nỗi nhớ anh họ của bác.
Cô hy vọng rằng bác trai sẽ tốt hơn.
*
Ăn uống no nê xong Lâm Việt Đường rất dễ buồn ngủ, cho dù đã tỉnh ngủ mới được chị gái đưa đi ăn tối, trên đường trở về vẫn còn buồn ngủ, trên tay ôm một con búp bê mèo, nằm trong vòng tay của chị gái và ngáp.
Sau đó, bánh bao nhỏ mệt mỏi vừa mới bước vào cửa nhà thì ngay lập tức tỉnh táo lại.
"Điểm Điểm~!"
Bánh bao nhỏ tụt xuống khỏi người chị gái, búp bê mèo rơi xuống đất cũng mặc kệ, dùng đôi chân ngắn của mình chạy tới vồ lấy đứa trẻ xinh đẹp trong phòng khách.
Lăng Hãn nhìn thấy bánh bao nhỏ chạy về phía mình, đáy lòng trống rỗng như được bao quanh mà ấm lên.
"Đường Đường..."
Đứa trẻ lẩm bẩm ôm bé con, khuôn mặt xinh đẹp ngây ngốc trong giây lát đã sinh động trở lại.
Lâm Việt Liễu xem đến thú vị, thay giày rồi ngồi lên ghế sofa, cầm lấy cốc trà sữa do Lâm Tuần đưa tới, vỗ vỗ ghế sofa.
"Chú Lâm, Đường Đường rất thích đứa trẻ này sao?"
Lâm Tuần cũng coi như là cũng nhìn Lâm Việt Liễu lớn lên, ngồi bên cạnh cô gái, nhìn hai đứa trẻ giống như được đoàn tụ trên chiến trường, ôm nhau thật chặt, khóe miệng giật giật, anh ta gật đầu.
"Đúng vậy, hiếm khi tiểu thiếu gia có bạn thích chơi như vậy."
Cho nên có thể nói đây là duyên phận. Từ nhỏ Lâm Việt Đường cũng không thiếu các buổi tụ tập cùng với những đứa trẻ khác nhưng đều quá lịch sự và không thân thiết. Đối với những đứa trẻ đó còn không bằng cả quản gia, chứ đừng nói đến việc lại gần và bám lấy như Lăng Hãn.
Lâm Tuần mỉm cười nhìn hai đứa trẻ dính vào, sau đó đi qua Đổng Như đang đứng bên cạnh, chạy tới bật tivi xem phim hoạt hình đúng giờ.
Bài hát chủ đề của Ultraman vang lên, bánh bao nhỏ lôi kéo đứa trẻ rồi nói với hắn về cốt truyện. Bánh bao nhỏ ba tuổi vẫn không thể kể được toàn bộ câu chuyện nhưng đứa trẻ lại lắng nghe rất cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu làm bánh bao nhỏ càng thêm vui vẻ.
Lâm Tuần cười, thấp giọng hỏi Lâm Việt Liễu.
"Lâm tổng thế nào rồi?"
Lâm Việt Liễu nghĩ đến tình huống của bác trai, hơi gật đầu.
"Không sao hết. Gần đây thân thể của bác đã khá hơn, hôm nay trong cuộc họp bác còn nói đùa và còn cười một chút.”
Sau tai nạn của bác gái và con trai, bác trai đã vào bệnh viện ngay lập tức, cơ thể khỏe mạnh ban đầu cũng đã gầy ốm đi rất nhiều. Chuyện này cũng thì thôi nhưng mà trong một năm tới, gần như bác trai không bao giờ cười.
Mất vợ con ở tuổi trung niên là một đả kích nặng nề đối với bất cứ ai, Lâm Phổ Giang có thể sống sót lại đã là điều tuyệt vời, vô cùng khó khăn.
Lâm Tuần cũng thở dài, im lặng một hồi, khi thấy vẻ mặt của Lâm Việt Liễu có hơi ảm đạm, anh ta an ủi cô.
"Đại tiểu thư đi theo Lâm tổng học giỏi cho tốt, sau này có thể giúp Lâm tổng chăm sóc tập đoàn, hiếu thảo với ông ấy là được."
Lâm Việt Liễu cũng biết tất cả những gì họ có thể làm là bồi ở bên người bác trai và để bác ấy cảm nhận được sự ấm áp của những người còn lại trong gia đình, gật đầu.
"Cháu biết."
Cô vực dậy tinh thần rồi nhớ tới cái gì đó, vội vàng hỏi lại.
"Có phải cha và mẹ đã sẵn sàng trở về không?"
"Đúng vậy, vào cuối tháng sau."
Nói đến đây, trên mặt Lâm Tuần cũng nở nụ cười, không khỏi nhìn hai đứa trẻ trước TV.
"Có lẽ tiểu thiếu gia sẽ rất vui vẻ."
Sau khi mẹ Lâm sinh Lâm Việt Đường, bà ấy bị trầm cảm sau sinh, sức khỏe không tốt vì sinh con khi tuổi cao. May mắn là có bác gái có thể giúp chăm sóc Lâm Việt Đường nên hai vợ chồng ra nước ngoài dưỡng sức.
Nhà họ Lâm không thiếu chút tiền để gọi điện thoại xuyên đại dương nhưng bọn họ luôn không thể gặp cha mẹ, Lâm Việt Liễu vẫn có thể kiên nhẫn nhưng bánh bao nhỏ thật sự là rất đáng thương.
Bây giờ Lâm Việt Đường đã ba tuổi, mẹ Lâm cuối cùng đã hồi phục và sẵn sàng trở về Trung Quốc.
Nói đến cha mẹ, Lâm Việt Liễu rất nhớ bà ấy nhưng lại có chút oán hận. Cho dù cô hiểu một người phụ nữ sinh con không dễ dàng nhưng trong ba năm qua ở nước ngoài mẹ cô đã không chăm sóc Đường Đường, ngay cả dịp Tết cũng không trở lại, đó thực sự là... Thiếu trách nhiệm.
Cô đang hờn dỗi thì lại nghe thấy tiếng nói mùi sữa "chị gái" và khi cô nhìn lên thì em trai đã bổ nhào vào bên cạnh cô.
"Chị cười ~"
Bánh bao nhỏ cười ngọt ngào, nghiêng người xoa xoa khuôn mặt tròn trịa của chị gái.
Lâm Việt Liễu ngau lập tức được chữa lành, ôm lấy bánh bao nhỏ.
"Buổi tối Đường Đường ngủ cùng chị nhá?"
Bánh bao nhỏ choáng váng, chật vật ngã xuống đất rồi bỏ chạy mà không quan tâm đến sự tao nhã.
"Chị cướp bé con! Chị đã nói là ngủ cùng với Điểm Điểm rồi!
Lâm Việt Liễu: ...
*
Đồng Như trở về phòng, thấy xung quanh không có ai, đóng cửa lại, đi đến tủ quần áo. Cô ta lục lọi chiếc túi mang theo rồi lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Đây là một tài sản nhỏ của cô ta những năm gần đây, nếu không phải cô ta có chút bản lĩnh thì đã không thể mua được thứ hiếm có này. Cô ta bật điện thoại lên rồi đợi thêm vài phút nữa thì nhận được tin nhắn.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ vài chữ, yêu cầu cô ta tiếp tục tìm hiểu tình hình của nhà họ Lâm.
Đổng Như nghĩ một chút rồi bắt đầu trả lời tin nhắn.
Khi đại tiểu thư nói chuyện với quản gia cũng không đề phòng cô ta ở bên cạnh, mặc dù đã hạ thấp giọng nhưng cô ta vẫn nghe thấy. Khi cô ta được thuê để xin làm bảo mẫu của nhà họ Lâm, bên kia cũng nói cho cô ta biết tình hình chung của nhà họ Lâm, về cơ bản có thể khớp với thông tin.
Đồng Như vừa nhập tin nhắn, trong lòng vừa oán hận. Thế giới này thật bất công, một số người được sinh ra nằm trong một đống vàng, không phải lo lắng về việc kiếm sống trong suốt quãng đời còn lại. Một số người đã lớn lên với quần áo và thức ăn đẹp mà tương lai có thể còn rực rỡ hơn.
Nhưng giống như cô ta, cuộc sống của cô ta không tốt, gia đình cô nghèo từ khi còn nhỏ, cho dù cô ta vất vả dựa vào thiếu gia của một gia đình giàu có. Vì hoàn cảnh gia đình, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể ảm đạm rời đi, bị cha mẹ sắp xếp kết hôn với một gia đình khác để đổi lấy sính lễ.
Đối với những thiếu gia và thiếu nữ sinh ra đã ngậm thìa vàng này, Đồng Như ghen tị đến mức nào.
Mặc dù không biết ai đã thuê cô ta và muốn thông tin của nhà họ Lâm làm gì, nhưng đoán chừng sẽ không phải là chuyện tốt.
Đổng Như giễu cợt, nhắn tất cả những gì cô ta đã thấy và nghe trong vài ngày qua, cũng như những thông tin đã nghe. Nếu vượt quá số lượng từ trong một tin nhắn văn bản, sẽ có một cái khác và sau khi gửi nó đi thì trong lòng cô ta sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
Cô ta đặt điện thoại xuống, suy nghĩ, không vội tắt máy, dự định chờ xem có chỉ thị nào tiếp theo không.
Cô ta bước vào phòng, tắm rửa tận hưởng, một bên ghen tị căn phòng bảo mẫu của ngôi nhà này còn tốt hơn nơi cô ta từng sống, cô ta thay quần áo và bước ra khỏi phòng tắm.
Có một bóng dáng nhỏ bé đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên giường. Đồng Như từ xa nhìn qua, thấy màn hình điện thoại di động sáng đèn.
Trong một khoảnh khắc, cô ta cảm thấy tóc mình dựng đứng và da đầu ngứa ran.
Con quái vật nhỏ này nhìn qua là sẽ không bao giờ quên.
Hắn đã nhìn thấy cái gì?!