Đừng thấy bánh bao nhỏ mập mạp, nhưng thật ra khuôn mặt và đôi mắt tròn to, cái mũi nhỏ cùng với lông mi dài thẳng, làn da trắng nõn lại thêm một cái bụng nhỏ mũm mĩm lăn qua lăn lại, dễ thương như một búp bê năm mới.
Bánh bao nhỏ cũng có tính cách tốt, mỗi ngày lăn lộn như một quả bóng mèo, cười khúc khích. Ngay cả khi gia đình bận rộn và không có thời gian dành cho bánh bao thì cậu vẫn có thể tự tìm vui vẻ cho chính mình.
Trong mắt Lâm Việt Liễu, em trai là đệ nhất dễ thương thế giới, hoàn toàn không chấp nhận lời bác bỏ nào.
Chỉ là vì cô đã nhìn bánh bao nhỏ đáng yêu quá nhiều nên khi nhìn thấy đứa trẻ trước mặt mình lại là một loại vẻ đẹp tinh xảo, giống như một con búp bê sứ.
Lâm Việt Liễu cảm thấy đứa bé xinh đẹp này cũng rất vừa mắt. Bên cạnh đó, cậu bé này còn biết cách bảo vệ bánh bao nhỏ nhà cô, điều này càng làm cho cô thuận mắt hơn.
— Không thể không là hai chị em có gu thẩm mỹ giống nhau như đúc.
"Đây là bảo bối của nhà ai đây, năm nay bao nhiêu tuổi?"
Cô gái nghiêng người, giơ tay lên và chạm vào khuôn mặt của đứa trẻ xinh đẹp, nhưng lại thấy đứa trẻ đề phòng chạy trốn ở phía sau, cô hơi dừng lại.
"Chị!"
Lăng Hãn vô thức né về phía sau, không muốn bị người lạ chạm vào. Tuy nhiên, chỉ có bánh bao nhỏ phía sau hắn lại không hợp tác, một bên lăn đến trước mặt cô gái, một bên không quên hắn kéo lấy rồi cùng và cùng nhau lăn về phía trước.
"Điểm Điểm, đây là Điểm Điểm, chị!"
Lâm Việt Đường kéo Lăng Hãn, vui vẻ bò đến mép giường, kéo bạn nhỏ cho chị gái xem như báu vật, vui vẻ gọi. Chỉ cảm thấy bàn tay trong móng vuốt có hơi kháng cự, Lâm Việt Đường quay đầu lại nghi ngờ nhìn Lăng Hãn.
"Điểm Điểm? Đây là chị gái anh, đừng sợ!”
Lâm Việt Liễu rất hứng thú, thấy sau khi đứa trẻ xinh đẹp im lặng vài giây, vẫn như cũ không tình nguyện nhưng lại ngoan ngoãn bị bánh bao nhỏ kéo lại, lại gần hơn.
Cô đột nhiên mỉm cười, đưa tay ra và nhanh chóng chạm vào đầu đứa trẻ, sau đó xoa mạnh hai má béo của bánh bao nhỏ.
"Trời ơi, đây không phải là Đường Đường đáng yêu nhất của chúng ta ~ trên thế giới sao!"
Không quá gần, Lăng Hãn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở bên cạnh, nhìn bánh bao nhỏ cười khúc khích lăn vào vòng tay cô gái.
Vì bánh bao nhỏ đang trong bộ đồ ngủ cừu nhỏ nên xúc cảm rất tốt, Điểm Điểm cùng nằm ngủ với bánh bao nhỏ nên có tiếng nói nhất. Hắn nhìn cô gái tiếp tục nhào nặn bánh bao nhỏ, không khỏi sờ sờ cánh tay mình, hạ mắt xuống.
Không có thoải mái như Đường Đường chạm vào.
Hắn cũng muốn ôm Đường Đường.
Đứa trẻ xinh đẹp rủ lông mi dài, giống như một con búp bê sứ bị bỏ rơi, lạc lõng và cô đơn.
Cô gái ngừng nhào má bánh bao nhỏ rồi nhìn chằm chằm vào đứa trẻ với đôi mắt rực lửa. Bánh bao nhỏ cũng đang chảy nước dãi trong vòng tay của chị gái, cắn đầu ngón tay nhìn thật lâu, không nhịn được mà xoay người vồ lấy đứa trẻ xinh đẹp.
"Đừng sợ, công chúa Điểm Điểm! Kỵ sĩ Đường Đường sẽ luôn ở bên em!”
Lăng Hãn bị bánh bao nhỏ vồ lấy, vô thức mở hai tay ôm lấy miếng thịt nhỏ béo mềm mại của bánh bao, thỏa mãn.
Bánh bao nhỏ cười khúc khích, dùng đôi má tròn cọ cọ khuôn mặt của đứa trẻ.
Hai đứa trẻ lăn lộn với nhau, dính vào nhau thật sự rất có tính chữa trị, điều này làm cho Lâm Việt Liễu, người đã trí đấu dũng cảm với mấy lão già trong tập đoàn cả ngày, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy. Cô ngồi bên cạnh, mỉm cười một lúc lâu rồi mới mở miệng gọi hai đứa nhóc.
"Tỉnh ngủ rồi sao? Tỉnh rồi thì rời giường, Đường Đường cùng chị đến nhà bác một chuyến.”
Lăng Hãn đột nhiên ngẩng đầu lên, vô thức ôm bánh bao nhỏ trong tay, khó chịu nhìn cô gái.
Cô ấy sẽ mang Đường Đường đi sao?
Lâm Việt Đường liếc nhìn người bạn nhỏ bên cạnh của mình nhưng cậu lại không hề khẩn trương.
"Phải đến nhà bác sao chị?”
Thấy chị gái gật đầu, bánh bao nhỏ túm lấy người bạn nhỏ của mình với ánh mắt mong đợi.
"Điểm Điểm có thể đi cùng không?"
"Không được nha, Điểm Điểm không phải người nhà của chúng ta."
Lâm Việt Liễu bất đắc dĩ gật đầu với bánh bao nhỏ.
"Chúng ta ăn cơm tối xong sẽ về, em có thể tiếp tục chơi với Điểm Điểm, được chứ?"
Bánh bao nhỏ bất đắc dĩ ôm lấy đứa trẻ xinh đẹp, lại che ngực, vẻ mặt buồn bã nói:
"Công chúa Điểm Điểm, em ở nhà, chờ kỵ sĩ Đường Đường trở về nha!"
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy đứa trẻ xinh đẹp mở to đôi mắt đen nhánh và lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu rồi mới ngơ ngác gật đầu.
Điểm Điểm luyến tiếc cậu!
Điểm Điểm cần cậu bảo vệ!
Bánh bao nhỏ bị ánh mắt này nhìn mà chảy nước dãi, cảm thấy mình là một kỵ sĩ anh hùng đang ra ngoài chiến đấu! Chờ đến khi cậu đánh hạ thiên hạ là cậu có thể trở lại bồi công chúa Điểm Điểm!
Trước khi kỵ sĩ xuất chinh thì cần phải làm gì nhỉ?
Lâm Việt Đường phồng má lên, suy nghĩ miên man, hai mắt sáng lên.
Lâm Việt Liễu ngồi ở bên cạnh, cảm thấy bộ dáng em trai mình luyến tiếc bạn nhỏ của mình rất dễ thương. Cô lại thấy bánh bao nhỏ đáng yêu lại gần và hôn một tiếng lên khuôn mặt của đứa trẻ xinh đẹp.
"Công chúa Điểm Điểm! Ở đây chờ anh quay về!
Lâm Việt Liễu: ...
*
Nhà họ Lâm sống trong khu biệt thự, toàn bộ khu biệt thự ban đầu do tập đoàn họ Lâm phát triển nên nhà họ Lâm tự nhiên đều có một căn nhà ở đây. Đi bộ mười phút từ biệt thự của họ là có thể đến nhà của bác.
Lâm Việt Liễu nắm lấy tay em trai, từ từ đi trên đại lộ, vừa giáo dục bánh bao nhỏ nhà mình.
"Đường Đường đã là một đứa trẻ lớn rồi, không thể tùy tiện hôn người khác!"
"Điểm Điểm không phải là người khác, là của Đường Đường!"
Một tay của bánh bao nhỏ được chị gái dắt, tay kia cầm thú bông mèo, nhảy lên nhảy xuống vui vẻ nói.
Thấy đứa bé vẫn còn chưa hiểu rõ, Lâm Việt Liễu lặng lẽ thay đổi góc độ.
"Vậy Đường Đường thơm Điểm Điểm là bởi vì thích Điểm Điểm sao?"
Chỉ cần không phải gặp người là hôn thì Lâm Việt Liễu cảm thấy không có vấn đề gì.
"Thích!"
Bánh bao nhỏ lôi kéo lấy tay chị gái rồi nhảy lên cao vui vẻ, đôi mắt hoa mai tròn trịa tỏa sáng.
"Chị, chúng ta để Điểm Điểm ở lại đi!"
Lâm Việt Liễu không hiểu: "Điểm Điểm đã ở lại rồi mà."
"Nhưng mà em ấy không ở lại ngủ!"
Bánh bao nhỏ lớn tiếng phản bác.
Lâm Việt Liễu hiểu ý của bánh bao, chính là nói ban đêm cậu không ngủ cùng đứa nhỏ đó.
Bé con thích có một người bạn chơi cùng, chúng sẽ muốn gắn bó với nhau mọi lúc. Hơn nữa trong gia đình họ có rất nhiều người, bánh bao nhỏ nghĩ người ở trong nhà là gia đình nên tự nhiên nghĩ đứa trẻ đó là "người nhà" của mình, vì vậy mới muốn ngủ cùng nhau vào ban đêm.
Lâm Việt Liễu ngẫm nghĩ một hồi, nên giải thích thế nào với bánh bao nhỏ. Đứa trẻ đó đã có người nhà của mình, nhìn thấy bánh bao nhỏ cầm búp bê mèo, ánh mắt tràn đầy khao khát.
"Điểm Điểm xinh đẹp, Đường Đường cũng giống như chị vậy, cho em ấy một căn phòng lớn, làm cho em ấy những bộ quần áo nhỏ, để Điểm Điểm, mỗi ngày đều chơi với Đường Đường!"
Lâm Việt Liễu: ...
Cô hít một hơi thật sâu và ôm chặt lấy thái dương đang nhói đau, kìm nén ý tưởng muốn bế bánh bao nhỏ và đánh cái mông nhỏ của bé con.
Nhóc được lắm, cũng rất giỏi nha, tuổi còn nhỏ, không có thầy dạy cũng đã hiểu nhốt trong phòng tối rồi!
Nhưng Lâm Việt Liễu cũng biết không có cha mẹ ở bên cạnh, mà người chị gái bận rộn với công việc. Vì vậy cô không thể làm bạn với bánh bao nhỏ, đó là sự thiếu trách nhiệm của người lớn cha mẹ họ. Họ không dạy bánh bao nhỏ cách ở chung với bạn bè, làm sao có thể trách bé con?
Nghĩ đến đây, Lâm Việt Liễu càng ngày càng bình tĩnh, ngồi xổm xuống nghiêm túc giáo dục em trai.
"Điểm Điểm cũng có cha mẹ của mình, nếu mỗi ngày em ấy đi cùng Đường Đường thì còn cha mẹ thì sao? Đường Đường cũng nhớ cha mẹ đúng không?”
Cô nói ra thì cũng không sao nhưng ngay khi cô nói ra, Lâm Việt Đường đã nhớ ra mẹ của Điểm Điểm là một người xấu!
Đột nhiên vẻ mặt của bánh bao nhỏ lo lắng.
"Chị, chị có thể để mẹ của Điểm Điểm đi được không, chỉ để lại Điểm Điểm thôi? Dì ta là kẻ xấu!”
Lâm Việt Liễu: ...
Vậy mà cô chưa bao giờ thấy em trai mình là một đứa gan to!
Cô gái đứng thẳng dậy với khuôn mặt vô cảm, kéo bánh bảo nhỏ và tiếp tục đi về phía nhà bác. Khi đi, cô vẫn có thể nghe thấy em trai to gan lẩm bẩm.
"Dì ta là một người xấu, nhưng chú và dì đều không tin điều đó. Chị, làm thế nào để cho mọi người biết rằng một người là người xấu?”
Lâm Việt Liễu hạ mắt xuống, thấy bánh bao nhỏ đang nhìn mình, lại luyến tiếc không để ý tới bé con, bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài bất lực, xoa xoa đầu em trai.
"Tất nhiên là phải tóm lấy đuôi cô ta và tìm bằng chứng về chuyện xấu mà cô ta đã làm."
"Chứng cứ?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu.
"Đó là điều chứng minh cô ta là một người xấu. Ví dụ, nếu cô ta ăn cắp thứ gì đó, hãy để mọi người xem cô ta đã ăn cắp như thế nào hoặc tìm thấy những vật mà cô ta đã giấu.”
Là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm, mỗi ngày Lâm Việt Liễu đều phải mưu đồ với mấy lão già trong tập đoàn. Mặc dù em trai vẫn còn nhỏ, nhưng có một số giáo dục, đã có thể bắt đầu vào lúc này.
Cô không quan tâm bánh bao nhỏ có thể hiểu được hay không, chỉ cần lắng nghe thì sẽ từ từ hiểu ra. Nhưng cô cũng thận trọng, nói lại với bánh bao.
"Nhưng em là một đứa trẻ, em không thể để kẻ xấu phát hiện ra em được!"
Nếu em trai của cô nhìn thấy người xấu làm điều xấu trong tương lai thì lại lao lên làm anh hùng, còn không phải sẽ bị đánh thành một bánh bao bẹp dí sao!
Vì vậy, nếu muốn mọi người biết cô ta là một người xấu thì phải để mọi người thấy người đó làm điều xấu?
Lâm Việt Đường cảm thấy mình đã hiểu, nghiêm túc gật đầu.
"Em hiểu rồi! Chị!”
"..."
Lâm Việt Liễu nghi ngờ nhìn bánh bao một hồi, luôn cảm thấy bánh bao không hiểu hoàn toàn. Tuy nhiên, họ đã đến nhà bác nên cô không nói gì thêm, dự định sau này sẽ giáo dục bánh bao nhỏ lại, chỉ khuyên nhủ:
"Khi nào gặp bác thì phải ngoan ngoãn, buổi tối chị gái sẽ ngủ với em nha?"
Bánh bao nhỏ ôm con búp bê mèo và vẫy tay một cách tao nhã.
"Đường Đường sẽ ngoan, em muốn ngủ với Điểm Điểm ~"
Lâm Việt Liễu:...
Cô gái bế em trai bước vào biệt thự dưới sự hướng dẫn của quản gia rồi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách. Tóc ông ta trắng một nửa, khuôn mặt nhăn nheo nhưng vẫn có thể thấy rằng khuôn mặt của ông ta rất đẹp trai, không tức giận và kiêu ngạo.
"Bác trai!"
Lâm Việt Liễu gọi một tiếng, kéo bánh bao nhỏ đến gần người đàn ông.
"Tiểu Liễu đến rồi."
Ở nhà, bác Lâm vẫn rất dịu dàng với Lâm Việt Liễu. Ông ta đặt máy tính trong tay xuống và mỉm cười đến gần cô gái. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại chuyển sang bánh bao nhỏ trong tay cô gái.
Trên chân bánh bao nhỏ là một đôi giày thể thao nhỏ, quần jean và một chiếc áo khoác nhỏ tinh tế, tay cầm một con búp bê mèo.
"Bác trai ~"
Mắt bác Lâm hơi dừng lại, chậm rãi mím khóe miệng.