Mỗi lần Diệp Thanh Nghiên muốn Hình Bộ Đầu bắt người đem trở về, sắc mặt tiểu hoàng tử Vũ tái nhợt đáng thương nhìn cậu: "Sư phụ, ta đi theo người thật sự rất vui."
Vì quá mệt mỏi với việc đi lại và lo lắng suốt ba năm qua, trước kia thân thể của cậu cũng không tệ lắm có khi trầm tĩnh có khi ỷ lại, còn tiểu hoàng tử Vũ lại bệnh nặng như núi, Diệp Thanh Nghiên thở dài, bây giờ cậu cứ như đang bế một đứa trẻ, ngoài vậy ra thì biết làm sao? Nguyên thân nợ gốc, cậu phải trả.
Thế cho nên quá mệt mỏi, cộng thêm cuộc sống nhàn nhã mấy ngày nay ở thế giới ảo khiến Diệp Thanh Nghiên có chút uể oải, cậu nhìn bàn cờ trước mặt, một tay chống cằm ngơ ngác.
Cậu vẫn chờ Diễm Vương hí khúc Liên Hoa Lạc, nhưng quân cờ rất lâu vẫn không rơi xuống.
Chờ hồi lâu, Diệp Thanh Nghiên cũng nhận ra có gì đó không ổn, cậu ngước mắt lên, thấy Diễm Vương đang nheo mắt nhìn mình, ánh mắt tối tăm vô cảm, Diệp Thanh Nghiên đột nhiên nhận ra một tia… không phải trầm mặc.
Diệp Thanh Nghiên hưng phấn ngồi dậy: "Như thế nào?"
Ngón tay thon dài của Diễm Vương vốn đang cầm một quân cờ đen, nhưng nó ngày càng trắng nõn như ngọc, lúc này hắn nhẹ nhàng hất quân cờ ngọc chính xác rơi vào lọ cờ, khiến nó phát ra một âm thanh phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Diễm Vương phất tay áo đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Dù Diệp Thanh Nghiên có ngốc đến đâu cũng nhận ra tên nhãi này tâm tình không tốt, lúc Diễm Vương đi ngang qua cậu, cậu nắm lấy tay áo hắn nói: "Vương gia, người đang chơi cờ mà?"
Diễm Vương dừng lại, nghiêng người về phía Diệp Thanh Nghiên, nhưng không nhìn cậu: "Đã không còn lòng dạ, không chơi nữa." "Ai nói ta không còn lòng dạ nào? Ta không phải… Ừm, là ta sai, do ở hiện thế gặp phải chút phiền toái, nên hơi mệt, ta nhận sai được chưa?" Diệp Thanh Nghiên đem chuyển biến nói ra, dù sao lúc này mới ở cấp thứ hai, nếu có thể vượt qua cấp độ này, bọn họ còn hai cấp độ nữa cần vượt qua, nếu đắc tội thì sau này khó có thể hợp tác cùng nhau.
Tuy thân thủ không tốt nhưng giá trị sức mạnh tuyệt đối của Diễm Vương có tiêu chuẩn nhất định, là một trợ thủ đắc lực hiếm có.
Hơn nữa, chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực là lỗi của cậu, nếu cậu cùng người khác chơi cờ, bị đối thủ lừa gạt, quả thực sẽ tạo cho người ta cảm giác không tôn trọng.
Diễm Vương nhướng mày, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Thanh Nghiên xin lỗi, hắn chậm rãi quay đầu, hơi hướng về phía Diệp Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn xuống, bởi vì hắn đang hướng về phía song cửa sổ, nên ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt tuấn tú của hắn, Diệp Thanh Nghiên nhìn không rõ Diễm Vương nhìn mình thế nào.
Cũng may hắn không để ý, cậu cứ thế kéo hắn về phía mình: "Nào nào, tiếp tục đi!"
Diễm Vương tựa hồ như đang nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng nâng cổ tay lên, nắm lấy tay áo của mình từ tay Diệp Thanh Nghiên trượt xuống, hắn ngồi xuống, tay áo rộng tầng tầng lớp lớp dừng lại trên tấm chiếu tre xanh, cộng với sắc mặt lạnh lùng của Diễm Vương, Diệp Thanh Nghiên sửng sốt trong giây lát.
Hắn tự hào trước sau đều đẹp, nhưng bộ dáng của vị đế vương bị nghi ngờ trước mặt này chắc chắn phải nổi bật trên thế giới này.
Diệp Thanh Nghiên tin tưởng hai người bọn họ nhất định không phải cùng một nước, dù sao nếu người đàn ông này cũng là người Đại Ân, ngoại hình của hắn đã truyền khắp nơi, làm sao cậu có thể là nam nhân đẹp nhất Đại Ân trong nhiều năm như vậy?
Nghĩ tới đối phương nói mình là hoàng đế sắp chết, trước khi chết hắn chỉ muốn một câu trả lời.
Diệp Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, cho rằng đối phương nhất định còn khá trẻ tiến vào thế giới ảo chỉ để khôi phục lại bộ dáng trẻ trung, không khỏi tò mò hỏi: "Vương gia, người ở hiện thế có con nối dõi… cũng là bộ dáng này sao?"
Diễm Vương vặn một quân cờ ngọc, sau khi nghe xong, hắn ngước mắt lên, đôi mắt sắc bén nhìn quanh khuôn mặt cậu, rồi lại thu hẹp lại, hắn giữ quân cờ ở giữa ngón trỏ không chút do dự đánh xuống, gϊếŧ chết Diệp Thanh Nghiên trước khi cậu kịp với tới: "Tại sao hỏi vậy?"
Diệp Thanh Nghiên nghĩ đối phương không ra tay sẽ không làm gì, nhưng một khi ra tay sẽ gϊếŧ chết cậu không để lại một mảnh áo giáp, cậu tập trung vào hai việc đến mức không phòng vệ: "Ở hiện thế, khi còn trẻ Vương gia đẹp trai như vậy, con nối dõi được sinh ra nhất định sẽ thuộc loại ưu tú nhất, e rằng có rất nhiều người theo đuổi."
Diễm Vương nghe vậy, ánh mắt thâm sâu liếc cậu một cái: "Hiện thế? Trẻ?"
Cuối cùng Diệp Thanh Nghiên cũng phát hiện ra sơ hở của đối phương, lập tức nói: "Vương gia chính người nói hiện thế… kia gì gì." Cổ nhân tuổi thọ không dài, tính hắn năm mươi sáu mươi, cũng có con cháu đầy đàn.
Diễm Vương tức giận cười lớn: "Ai nói ngươi Bổn Vương già rồi?" Dừng một chút, không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trẻ tuổi của Diệp Thanh Nghiên, lại nói thêm: "Bổn Vương ở hiện thế mới ba mươi tuổi thôi."
"Thanh niên chết trẻ sao!" Diệp Thanh Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, cậu kinh ngạc không thôi, hoàng đế như vậy có tính là đoản mệnh không?