Diệp Thanh Nghiên không có ấn tượng tốt với Diệp tướng quân, nhưng đây không phải là lúc để tỏ thái độ, cậu đem chuyện mình và Diễm Vương bị Diệp Bảo Văn kê thuốc tính kế hãm hại nói ngắn gọn cho ông ấy biết.
Diệp tướng quân nghe xong trầm mặc hồi lâu, ông ấy cụp mắt nhìn Diệp Thanh Nghiên đứng đó, vẻ cô đơn, lúc này mới nhớ tới cậu là đứa con cả của ông ấy, vẫn chưa biết chuyện Tam hoàng tử và Bảo Văn.
Diệp tướng quân ho khan: "Chuyện này… Vi phụ cũng mới biết được không bao lâu."
Diệp Thanh Nghiên: "Phụ thân còn việc gì khác không? Không có gì thì con xin phép đi trước, ngày mai còn phải đưa tin cho Bộ binh, có một số việc phải giải quyết."
Diệp tướng quân xua tay, yêu cầu Diệp Thanh Nghiên rời đi trước.
Diệp Thanh Nghiên bước ra khỏi chủ viện, khóe miệng giật giật điều khiến cậu hưng phấn thực sự chính là khi Diệp Bảo Văn trở về, còn về chuyện đêm nay Diệp Bảo Văn hãm hại cậu, cậu không nói ra, nhưng lại có người không khỏi chủ động nói ra.
Diệp Bảo Văn cho rằng hắn ta nắm chắc Tam hoàng tử trong lòng, mấy năm nay hắn ta được sủng ái kiêu ngạo, Diệp tướng quân cũng vì Tam hoàng tử mà coi trọng hắn ta.
Nhưng điều này cũng dựa trên tiền đề là Diệp Bảo Văn có thể trở thành thê thϊếp của Tam hoàng tử, hiện giờ Diệp Bảo Văn chỉ có thể trở thành kẻ vô danh vô phận, suy nghĩ của Diệp tướng quân cũng sẽ tự nhiên thay đổi.
Khi Diệp Bảo Văn tỉnh táo lại, hắn ta sẽ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhất định sẽ nghi ngờ Diệp Thanh Nghiên, sau đó làm ầm ĩ, thậm chí còn chủ động nói với cậu về chuyện kê thuốc, một khi Diệp tướng quân biết được con vợ kế thực sự muốn tiêu diệt con trai trưởng hợp pháp được nuôi dưỡng cẩn thận của mình, liệu Diệp tướng quân có còn yêu quý Diệp Bảo Văn như vậy không.
Trước khi Diệp Thanh Nghiên đi ngủ và rời khỏi thế giới ảo, cậu nóng lòng muốn xem tiết mục ngày mai.
Diệp Thanh Nghiên tỉnh lại lần nữa ở hiện thực, cả ngày cậu ở nha môn xử lý công vụ, thu được mười tám giá trị trao đổi.
Cậu nhớ rõ hệ thống từng nói, bàn tay vàng của cậu có thể đổi lấy vật phẩm đặc biệt cùng cấp, cấp thứ nhất có liên quan đến ác quỷ, hơn nữa bởi vì thân phận cậu lúc đó là đạo sĩ, cho nên vật phẩm có thể trao đổi chính là lá bùa.
Lần này là một vị tướng trẻ, không biết có thể trao đổi thứ cậu muốn hay không.
"Ta có mười tám giá trị trao đổi, có thể đổi lấy thuốc giải cổ tình được không?"
【Giá trị trao đổi không đủ, cần 1.000 giá trị trao đổi.】
Diệp Thanh Nghiên thiếu chút nữa không nhịn được chửi bới, nhưng nghĩ tới chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ rời khỏi thế giới ảo, cho nên cậu hiểu hay không cũng không quan trọng: "Nhiệm vụ của ta lần này là gì?"
【Chỉ bằng cách kích hoạt nó, mới có nhắc nhở. Đến lúc đó vật chủ sẽ biết.】
Diệp Thanh Nghiên nheo mắt lại, cậu luôn cảm thấy hệ thống đang nghẹn lại một chiêu lớn nào đó. "Ta có thể hiểu thuốc giải rất quý, có loại thuốc nào có thể tạm thời giải trong một canh giờ không? Chỉ cần trong một canh giờ khiến người khác không biết ta đã trúng cổ tình."
【Có, tám giá trị trao đổi.】
Diệp Thanh Nghiên sẵn sàng trao đổi, nhưng nó tạm thời không có tác dụng gì, để lại cho công dụng lớn.
Diệp Thanh Nghiên đạt được điều mình muốn, cậu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu, cùng lúc đó, cậu từ trong thế giới ảo tỉnh lại, vừa tỉnh lại, lập tức nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa rất nhanh: "Đại công tử, người tỉnh rồi sao? Lão gia gọi người tới thư phòng một chuyến."
Diệp Thanh Nghiên mở to mắt: Trò hay đến rồi.
Cậu sẽ không bao giờ khách khí với người hãm hại cậu- Diệp Bảo Văn.
……
Diệp Thanh Nghiên uống thuốc tạm giải trong một canh giờ do hệ thống đưa cho rồi mới đến thư phòng, uống xong cậu cảm thấy sảng khoái nâng bước tiến đến thư phòng.
Vừa đi ngang qua, lập tức nghe thấy một giọng nói sắp khóc: "Là ngươi sao? Đại ca, ngươi thật tàn nhẫn, vì không chiếm được trái tim của điện hạ, biết được người điện hạ vui vẻ chính là ta nên muốn hủy hoại ta. Nhưng ta lại không sao, còn ngươi đã hủy hoại thanh danh của nhà họ Diệp, ngươi… ngươi làm sao cam lòng?"
Diệp Thanh Nghiên thiếu chút nữa không nhịn được trợn mắt xem thường.
Diệp Bảo Văn có thể diễn, còn cậu thì không thể?
Sắc mặt Diệp Thanh Nghiên ngơ ngác nhìn qua, liếc nhìn Diệp Bảo Văn nằm trên cái giường nhỏ mềm mại đang nhìn về phía cậu, vẻ mặt bi thương như bị một người thân quan trọng phản bội: "Bảo Văn, ngươi nói gì ta nghe không hiểu? Ta hại ngươi? Tại sao ta lại hại ngươi?"
"Đại ca, ngươi không dám nhận sao, chính là ngươi, rõ ràng ngươi cùng Diễm Vương lén cẩu thả, ngược lại lại hãm hại ta và Tam hoàng tử…" Diệp Bảo Văn bật khóc lóc than thở, rất đáng thương.
Diệp Thanh Nghiên giận tái mặt: "Bảo Văn, cơm có thể ăn nhiều, nhưng không thể nói nhiều. Ta và Diễm Vương rõ ràng trong sạch, vì sao lại lén lút cẩu thả? Hơn nữa, chúng ta mới trở về Ngụy thành không lâu, thậm chí về sau còn không gặp nhau, tối qua ở yến tiệc là lần đầu gặp lại, Bảo Văn, như thế nào ngươi lại biết rõ người có liên quan hơn cả ta?"