Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá
---
Động tác của Kinh Hoan hơi dừng lại, ôm mèo con trên đùi, nhìn nó với cái mặt tròn như đĩa và bụng mập mạp: “Đoàn Tử, ngươi có phải mập rồi không?”
Mao cầu màu cam giống quả quýt liếʍ láp móng vuốt, meo meo một tiếng, ngả đầu giả vờ vô tội.
Mèo không béo đâu.
Kinh Hoan hừ cười một tiếng, vỗ nhẹ lên đầu nó: “Nếu ngươi không phải là do nhị ca đưa cho trẫm, trẫm đã sớm vứt ngươi đi rồi.”
Cứ ăn rồi lại nằm, béo tròn như viên thịt.
Đoàn Tử đôi mắt tròn xoe trừng lên, meo meo kêu, cái đầu nhỏ cọ vào lòng bàn tay Kinh Hoan, rõ ràng đang lấy lòng.
Thế nhưng Kinh Hoan lại là người rất nhẫn tâm, nàng ném mèo con cho cung nữ, phân phó: “Dẫn nó đi tản bộ, tối nay cá khô cho nó chỉ còn nửa phần thôi.”
Đoàn Tử cả người và lông đều dựng đứng, trong tay cung nữ nó vật vã, cố gắng muốn nhảy vào lòng Kinh Hoan, tiếng kêu gọi vang lên, như thể đang ngâm mình trong nước chè.
Mèo cá khô!!!
Kinh Hoan liếc qua một cái, ánh mắt lạnh lùng. Cung nữ thấy thế sắc mặt thay đổi, vội vàng ôm Đoàn Tử ra ngoài.
---
Chi Dương Cung, trắc điện
Tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên từ cửa phòng đóng chặt, lẫn trong đó là tiếng gào thét sắc bén của nữ tử.
“Vì sao?”
“Tại sao lại để những tiện nhân kia mang thai?”
“Tại sao đến giờ bụng của ta vẫn chẳng có gì động đậy?”
Cố Đại giận dữ, vung tay lên, chiếc bình hoa trong tay bị ném mạnh xuống đất.
Mảnh vỡ văng khắp nơi, vết cắt từ mảnh vụn rạch vào hai chân Cố Đại, máu chảy ròng ròng.
Hương Mai hoảng hốt, vội vã nói: “Mỹ nhân, ngài bình tĩnh chút đi, đừng làm tổn thương chính mình!”
Dù nói thế, Hương Mai vẫn đứng tại chỗ, không dám tiến lên giật lấy chiếc bình hoa từ tay Cố Đại.
“Bình tĩnh? Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được?” Cố Đại gương mặt đầy phẫn nộ, ánh mắt trầm u ám.
“Mọi người đều có, chỉ mình ta là không có!”
Đã nói rồi, cả đời này chỉ yêu mình nàng, vậy mà giờ đây lại phải chịu cảnh này, chứng kiến những nữ nhân khác mang thai.
Trong đầu Cố Đại vang lên những tiếng ầm ầm, lòng đầy ghen tỵ, oán hận, điên cuồng... Những cảm xúc phức tạp và tiêu cực dồn dập xâm chiếm, khiến nàng đầu óc choáng váng.
Bệ hạ mặc dù thường xuyên sủng ái hậu cung, nhưng phần lớn đều là với những phi tần khác, còn nàng thì chẳng bao giờ được sủng hạnh như xưa. Những lần qua lại chỉ như là làm nghĩa vụ, ánh mắt hắn không còn đầy tình cảm như trước nữa, tràn ngập sự dối trá.
Cố Đại bất lực ôm mặt, bả vai khẽ run lên.
Nàng không thể tin được...
Nàng hẳn là nữ nhân được bệ hạ yêu nhất, còn những nữ nhân khác chẳng qua là món đồ chơi giải khuây mà thôi.
Nhưng khi nghĩ đến các phi tần khác đã có thai, Cố Đại cảm thấy căm ghét đến mức muốn gϊếŧ chết những đứa trẻ trong bụng bọn họ ngay lập tức!
Bệ hạ từng nói, chỉ có nàng sinh hoàng tử mới có tư cách trở thành thái tử, trở thành hoàng đế.
Nhưng giờ đây, nàng ngay cả một đứa trẻ cũng chưa có, những lời thề xưa giờ có còn đáng tin không?
Cố Đại không màng đến vũng máu dưới chân, vội vã chạy đến bàn trang điểm, tay bám chặt lên mặt bàn, cúi xuống nhìn chính mình trong gương.
Mặc dù tiều tụy đi một chút, gầy yếu hơn, nhưng vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp thanh tú của nàng, ánh mắt nàng thoáng buồn, như thể che giấu một thế giới không ai hiểu, khiến người khác không khỏi muốn chìm đắm vào.
Cố Đại run rẩy đưa tay nhẹ vỗ về mặt mình, tự thì thầm: “Bệ hạ chắc chắn yêu ta, những gì hắn làm đều là vì muốn bảo vệ ta.”
Đúng rồi!
Chắc chắn là như vậy!
Bây giờ Cố gia đã suy tàn, nếu nàng vẫn còn được sủng ái, chắc chắn sẽ khiến những gia tộc lớn phía sau các phi tần kia tức giận.
Bệ hạ làm vậy là vì muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng bị tổn thương.
Khóe môi Cố Đại nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, môi ửng đỏ, kiều mị và e thẹn.
Bức tranh về một mỹ nhân mỉm cười giờ đây trở nên méo mó, nụ cười ấy không còn rạng rỡ mà vặn vẹo điên cuồng, phá hủy tất cả vẻ đẹp của nàng.