Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá
“Bệ hạ nghe nói mấy vị nương nương mang thai long tự, long nhan cực kỳ vui mừng, để nô tài đến tiễn đưa chút ban thưởng.”
Trương Minh cười nịnh nọt: “Bệ hạ còn nói, nương nương ngài quản lý hậu cung khổ cực, cố ý để nô tài đem cống phẩm từ Vĩnh Châu quốc đến cho ngài.”
Nói xong, một số thái giám nâng khay đi lên trước.
Kinh Hoan nhàn nhạt liếc qua, tất cả chỉ là những món đồ chơi thô tục.
Trương Minh không thể nhìn ra vui buồn trên mặt Kinh Hoan, trong lòng càng thêm lo lắng, thăm dò mở miệng: “Cái này, nô tài xin phép đi Thúy Vi Cung thăm Hiền Phi nương nương.”
Kinh Hoan cùng Lệ Vinh Hiên đều không vui vẻ khi nhìn thấy nhau, nên cũng không mặn mà với Trương Minh. Kinh Hoan phất tay, ra hiệu cho người đi.
Trương Minh vừa rời đi, Nữ Đế bệ hạ liền phân phó Như Vân đem đồ vật ném vào kho phòng.
Kinh Hoan cuộn mình trong chăn lông, cảm thấy bị Lệ Vinh Hiên làm buồn nôn, không thể chịu nổi. Nàng bảo cung nữ ôm Đoàn Tử đến, mặc kệ nó meo meo kêu to, ôm vào trong ngực và vuốt ve.
Không ngờ trước bữa tối, Trương Minh lại tới Phượng Dao Cung, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, khiến Kinh Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu: “Quý phi nương nương, bệ hạ đêm nay đến Phượng Dao Cung dùng bữa, ngài chuẩn bị trước đi.”
Kinh Hoan: “......”
Chưa kịp để Kinh Hoan từ chối, Trương Minh lại nói tiếp: “Bệ hạ còn nhờ nô tài truyền lời, nói Kinh Đại công tử bình định có công, bệ hạ đang suy nghĩ khen thưởng cho hắn như thế nào.”
Sau khi Cố Hải bị mất hai chân, Lệ Vinh Hiên phái Kinh Thiệu Nguyên đến Hưng Thuật Thành để bình định.
Một tháng trôi qua, cộng thêm thời gian gấp rút lên đường, Kinh Thiệu Nguyên chỉ mất một tháng đã dâng lên đầu của thủ lĩnh phản tặc cho Lệ Vinh Hiên.
Khi Lệ Vinh Hiên mở hộp gỗ chứa cái đầu, suýt nữa bị dọa đến mức rơi từ trên long ỷ xuống.
Vì thế, Kinh Hoan ăn thêm một nửa chén cơm.
Tên khốn này, đang uy hϊếp trẫm sao?
Càng như vậy, trẫm càng không muốn cho hắn mãn nguyện.
Trong lòng Kinh Hoan cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng như băng giá, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Thời tiết lạnh rồi, đêm qua bản cung bị cảm nhẹ, không cẩn thận lại lây bệnh cho người khác thì thật không tốt.”
Trương Minh trong lòng thầm kêu khổ, bệ hạ và quý phi nương nương đấu pháp, mà chỉ có hắn là kẻ truyền lời.
Thấy Trương Minh đứng như cây cột, Kinh Hoan chỉ về phía cửa, không khách khí nói: “Cút đi.”
Trương Minh “à” một tiếng, lảo đảo chạy về Ngự Thư Phòng.
Hiện tại, mọi người trong triều và hậu cung đều biết mối quan hệ giữa Quý Phi nương nương và hoàng đế không mấy tốt đẹp. Dù vậy, khi Lệ Vinh Hiên nghe Trương Minh bẩm báo, vẫn không thể kiềm chế được cơn giận.
Nhớ lại vài ngày trước, phó tướng Nhật Hàn đã truyền đến mật tin, nói rằng Kinh Bác Đào từng nhục mạ hắn trong nhà. Lệ Vinh Hiên càng thêm tức giận, đến mức cảm thấy như tim gan phèo phổi đều đau nhói.
“Tất nhiên nàng không để trẫm đến, vậy thì từ giờ trở đi, trẫm sẽ không bước vào Phượng Dao Cung nữa.” Lệ Vinh Hiên hung hăng ném tấu chương sang một bên, rồi bỗng nhớ đến việc đã lâu không đến Chi Dương Cung thăm Cố Đại, liền phân phó Trương Minh: “Báo cho Chi Dương Cung.”
Khi Cố Đại biết Lệ Vinh Hiên sắp đến chỗ mình, nàng vui mừng như điên, kéo Hương Mai hỏi: “Bản cung có đẹp không?”
Hương Mai cười đáp: “Mỹ nhân đương nhiên là xinh đẹp nhất.”
Cố Đại nở nụ cười thẹn thùng, nàng đã không thể chờ đợi để gặp bệ hạ.
Sau khi trang điểm xong, nàng nghe nói Lệ Vinh Hiên lại đi đến chỗ của Lưu Tần.
“Bệ hạ không phải đã nói sẽ đến chỗ ta sao? Sao lại đến chỗ của Lưu Tần?” Cố Đại buông mắt xuống, lẩm bẩm, không còn vẻ vui vẻ như trước.
Hương Mai an ủi: “Có lẽ vì Lưu Tần nương nương đang mang thai, bệ hạ tiện đường đến thăm nàng ấy?”
Hương Mai vừa nói xong, Cố Đại đã tức giận tát cho một cái.
Cố Đại mặt mày tối sầm: “Tiện đường? Làm sao có thể như vậy? Bệ hạ đến chỗ ta, Lưu Tần tiện nhân kia dựa vào đâu mà nửa đường lại câu kéo bệ hạ?”
Từ khi bệ hạ sủng hạnh các phi tần, tính khí của Cố Đại càng trở nên cuồng loạn và nóng nảy, chỉ cần cung nữ bên cạnh sơ ý là nàng đã quát mắng hoặc đánh đập, trong phòng, vật trang trí bằng ngọc cũng phải thay đổi suốt.