Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Hắn đã đọc qua rất nhiều sách, hiểu rõ không ít đạo lý, tự nhiên cũng biết hành động của bọn họ sẽ bị người khác lên án nếu bị phát hiện.
Nếu mối quan hệ giữa hai người bại lộ, chắc chắn sẽ bị xã hội phê phán.
Nhưng hắn không thể kiềm chế được mình, muốn lại gần nàng, ôm lấy nàng, thậm chí là muốn làm nhiều chuyện hơn...
Địch Tân ánh mắt tối lại, tay đang ôm Kinh Hoan lơi lỏng, giọng nói đè nén, ngột ngạt: “Ngươi đi đi.”
Kinh Hoan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, sau đó dịu dàng nói một chữ: “Ngoan.” Nàng rồi biến mất trong phòng ngủ.
Địch Tân nhìn theo, con ngươi run rẩy, tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng đưa tay ra bắt lấy, nhưng chỉ nắm được một đám không khí.
Nhìn căn phòng ngủ vắng lặng, Địch Tân không khỏi nhớ lại cảnh tượng bên bờ sông trước đây, Kinh Hoan cũng biến mất một cách đột ngột như vậy.
“Ngươi... Rốt cuộc là ai?”
Giọng nói khe khẽ vang lên, cuối cùng tan biến trong phòng ngủ.
---
"A a a! Ký chủ, sao ngươi lại vào phòng Địch Tân, làm mấy chuyện xấu hổ thế này? Ta vừa phát hiện ra quy tắc của thế giới này đang chống lại chúng ta, ngươi làm gì vậy?"
Kinh Hoan nhìn Vân Đoàn hoảng loạn kêu gào, tay đẩy hắn ra, thản nhiên ngả người trên chiếc ghế màu vàng.
"Mỹ nhân chỉ là một chút tiểu nũng nịu, ta đương nhiên là đang an ủi hắn."
Chỉ làm một chút thuật pháp nhỏ mà thôi, mà lại làm cho Vân Đoàn hoảng sợ.
Kinh Hoan liếʍ liếʍ môi, sắc mặt thoải mái.
Mới chỉ thử qua mùi vị tình yêu, thật sự không tệ.
Thơm, mềm mại, còn có hương thanh trúc mà nàng yêu thích.
Nhìn thấy Vân Đoàn đang nức nở khóc, Kinh Hoan cảm thấy đau đầu, vung tay lên, nhẹ giọng quát: "Ngậm miệng!"
Vân Đoàn: "Hu hu... Nấc... "
Kinh Hoan đảo mắt, không thèm để ý đến Vân Đoàn, thần hồn rời khỏi không gian hệ thống, quay lại với cơ thể của mình.
Vân Đoàn nhìn vào không gian trống rỗng của hệ thống, chưa kịp khóc lóc thêm, đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy vào trong một căn phòng tối.
Vân Đoàn: Ủy khuất ba ba.JPG
---
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai tháng đã qua, toàn bộ cảnh vật xanh tươi trước kia giờ đã tàn úa, trên giường đá phủ đầy lá cây vàng và những nhánh cây gãy đổ.
"Hiền Phi nương nương, Đức Phi nương nương, Lưu tần, Tôn tần, còn có Hồng Quý Nhân, tháng này không thấy kỳ kinh, thái y đã kiểm tra, nói là họ đều mang long thai."
Khi người từ Cung Đình Cục đến báo cáo, Kinh Hoan chỉ nhíu mày một chút, tay sờ lên con mèo nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng "à" một tiếng: "Vậy để các nàng thật tốt dưỡng thai, không thể để chậm trễ."
Chờ người từ Cung Đình Cục rời đi, Như Vân vội vã chạy đến, lo lắng mở miệng: "Nương nương, hiện tại hậu cung có năm vị nương nương mang long thai, nếu có ai sinh hoàng tử, liệu có đe dọa đến địa vị của ngài không? Phải làm sao đây?"
Kinh Hoan tiếp tục vuốt ve con mèo nhỏ trong ngực, thản nhiên nói: "Không sao."
Kinh Hoan có thói quen thích sự sạch sẽ, nàng thích những thứ sạch sẽ, như gốm sứ, hay những người giống như gốm sứ.
Lệ Vinh Hiên không biết đã bị bao nhiêu nữ nhân dùng qua, khiến Kinh Hoan cảm thấy buồn nôn và ghét bỏ.
Nếu có thể, nàng thà không cho hắn bước vào Phượng Dao Cung, nơi là không gian thiêng liêng của nàng.
Như Vân nhìn thấy bộ dáng bình thản của nương nương nhà mình, trong lòng không khỏi lo lắng, bồn chồn như kiến bò trên chảo nóng.
Trung cung bỏ trống, nếu một trong các nương nương sinh hoàng tử, trong khi quan hệ giữa bệ hạ và nương nương đang căng thẳng như nước với lửa, nếu một hành động bất ngờ khiến đối phương được phong làm hoàng hậu thì sẽ sao?
Hoàng thượng không vội, thái giám cũng không vội, bởi vì trong lòng Kinh Hoan tự có tính toán, nhưng Như Vân vẫn không khỏi lo lắng.
Kinh Hoan bỗng nhiên nhớ đến nữ chính im lặng từ lâu, nghiêng đầu phân phó Như Vân: "Từ kho của ta, lấy vài món đồ chơi nhỏ, đưa cho các nàng."
Như Vân trong lòng bất đắc dĩ thở dài, miết miệng đi làm việc.
Kinh Hoan chống cằm, hai chân không vớ không giày, nhẹ nhàng đung đưa, móng chân đỏ chói, 10 ngón chân đan xen nhau càng làm nổi bật bộ chân trắng nõn, mạch máu xanh nhô rõ.