Editor: Mon
Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Địch Tân vì tốc độ bất ngờ của Kinh Hoan mà ngây người, khi nghe nàng mô tả về hắn, đôi tai cũng không khỏi đỏ bừng.
Hắn quay mặt đi, không nhìn nàng, chỉ lặng lẽ tặng cho nàng một cái ót, mang theo vài phần hờn dỗi, trầm giọng nói: “Không cần ngươi lo.”
Kinh Hoan cố tình trêu đùa: “Không cho ta lo lắng? Vậy ta đi đây?”
Nàng xoay người, ra vẻ muốn rời đi.
Địch Tân mi mắt run rẩy, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, đưa tay níu lấy ống tay áo Kinh Hoan.
Kinh Hoan mỉm cười, biểu cảm vẫn trêu chọc: “Sao vậy?”
Địch Tân thở hổn hển một lúc, mãi mới thốt ra vài chữ, giọng điệu mang theo phần nũng nịu: “Không cho ngươi đi!”
Kinh Hoan bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mềm mại của hắn, khiến nhịp thở của tiểu lang quân rối loạn, giọng nói trong trẻo nhưng ngầm chứa nguy hiểm: “Ngươi biết ngươi vừa nói gì không?”
Có lẽ vì hình ảnh Kinh Hoan cùng Lệ Vinh Hiên ngồi cạnh nhau trong bữa tiệc khiến Địch Tân bất an, hắn chớp mắt một cái, rồi khi Kinh Hoan đang trầm mặc nhìn mình, hắn nhỏ giọng nói: “Trái tim ta bảo nó yêu ngươi, ánh mắt đầu tiên ta đã thích... Ưʍ...”
Địch Tân lảo đảo lùi lại mấy bước, bị Kinh Hoan đẩy ép vào mặt bàn, lưng đập mạnh vào góc bàn, đau đến nỗi hắn kêu lên một tiếng.
Kinh Hoan khẽ nhếch miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua người hắn, nhìn vào đôi mắt đào hoa trong suốt của hắn, giọng nói thấp nhẹ, thì thầm: “Thật xinh đẹp.”
Địch Tân không thể nào ngừng rung động, lời thốt ra đến khóe miệng lại bị Kinh Hoan chặn lại bằng một cú hôn.
Chén trà và ấm trà bị đυ.ng ngã, nước trà vương vãi trên mặt đất.
Tiếng động đủ lớn khiến người hầu ngoài cửa phải vội vàng vào hỏi han.
Kinh Hoan liếʍ môi, ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn, ra hiệu cho Địch Tân đuổi người hầu đi.
Địch Tân lúc này thở gấp, sắc mặt ửng đỏ, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không có gì.”
Người hầu ngạc nhiên một chút, có cảm giác giọng nói của công tử hôm nay có gì đó không đúng: “Vâng.”
Tiếng bước chân dần xa, Địch Tân lại bị Kinh Hoan ngăn chặn hô hấp.
Mυ'ŧ, cắn, liếʍ.
Mọi thứ đều dường như không có điểm dừng.
Hai chiếc môi mềm mại di chuyển xuống dưới, hôn lên cổ hắn, nơi có điểm nhô lên mềm mại của tiểu lang quân.
Địch Tân cảm thấy hô hấp mình dừng lại trong tích tắc, sau đó là những hơi thở dồn dập, hầu kết hắn nhanh chóng di chuyển lên xuống.
Tiếng thở gấp từ sâu trong cổ họng phát ra, chỉ làm cho Địch Tân càng thêm đỏ mặt.
Mắt hắn khẽ nheo lại, giống như con mồi nhỏ bị thú dữ vờn dưới vuốt, bất lực không thể nhúc nhích.
Đáng thương mà lại đáng yêu.
Kinh Hoan không thể không lòng yêu thương hắn, mạnh bạo cắn một chút rồi mới buông hắn ra.
Địch Tân ngồi phịch xuống bàn, toàn thân không còn sức lực, đôi mắt mờ đi, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt.
Kinh Hoan cúi đầu cười khẽ, âm cuối có chút khàn khàn: “Thật đáng yêu.”
Hắn ban đầu yếu ớt, bây giờ còn bị trêu chọc là đáng yêu nữa.
Địch Tân trừng mắt nhìn Kinh Hoan, giọng nói có chút khàn, mang theo phần mềm yếu: “Không được nói như vậy!”
Kinh Hoan nhịn không được, lại hôn hắn một lần nữa, tựa vào cổ hắn, thấp giọng cười.
Tua rua của trâm cài tóc lắc lư, chạm nhẹ vào cổ Địch Tân, cùng với hơi thở của Kinh Hoan đồng điệu, mang lại cảm giác lạnh lạnh, ngứa ngứa.
Địch Tân chỉ cảm thấy mùi trầm hương từ nàng ngấm vào người, khiến hắn như bị mê hoặc. Nhưng hắn vẫn không nhịn được, chậm rãi duỗi tay, ôm lấy hông Kinh Hoan, thận trọng như sợ làm điều gì sai.
Địch Tân thầm đếm ba giây trong lòng, tâm tình lo âu không yên.
Kinh Hoan không đẩy hắn ra.
Địch Tân ánh mắt sáng lên, vui sướиɠ trong lòng.
Kinh Hoan nhìn khuôn mặt đẹp trai của Địch Tân, nhàn nhạt nói, giọng điệu trấn an: “Ta không có quan hệ gì với hoàng đế, đừng có mặt mũi cau có như vậy, hiểu chưa?”
Giọng nói trầm thấp ấy giống như một mũi tên trúng tim Địch Tân, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
Địch Tân chớp mắt, cúi đầu, không nói gì thêm.