Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cô Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Long Ngạo Thiên

Quyển 1 - Chương 32: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

Editor: Mon

Beta: Mèo Thích Ăn Cá

Mãi cho đến khi cung yến kết thúc, trở về phủ, Địch Tân vẫn cảm thấy cả người nhẹ bẫng, tựa như đang bước đi trong mộng.

Một tiếng kẽo kẹt khẽ vang lên, hắn đẩy cửa phòng ngủ, trên gương mặt vẫn còn phớt hồng chưa tan.

Người hầu thấy vậy, cho rằng hắn đã uống quá nhiều rượu, vội vàng tiến lên hỏi:

“Công tử có cần phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu không?”

Địch Tân đưa tay chạm lên gò má, cảm giác nóng ran dưới lòng bàn tay khiến hắn có chút mất tự nhiên, nhẹ ho một tiếng:

“Không cần, ngươi lui xuống trước đi. Ta nghỉ một lát rồi sẽ rửa mặt.”

Người hầu vâng lệnh lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn. Địch Tân cầm chén trà lạnh buốt bên bàn, dốc một hơi uống cạn, mong rằng có thể làm bản thân tỉnh táo.

Thế nhưng, đoạn hồi ức kia vẫn không hề kiêng nể mà liên tục tái hiện trong đầu hắn—

Nữ tử tà mị cười khẽ, ánh mắt câu hồn đoạt phách, môi mềm khẽ lướt qua, còn cả mùi rượu nhàn nhạt quấn quanh hơi thở của nàng...

Từng màn, từng màn thoáng qua trong trí nhớ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh nàng sóng vai ngồi cùng hoàng đế trên vị trí cao nhất của yến tiệc.

Địch Tân siết chặt ngón tay, cố nén cảm xúc hỗn loạn, nặng nề thở ra một hơi. Đôi mắt hắn phiếm đỏ, đưa tay đè chặt l*иg ngực.

Giống như có vô số dây leo quấn chặt quanh tim, siết đến mức ngay cả hô hấp cũng trở nên đau đớn.

Hắn nghiêng người tựa lên bàn tròn, gương mặt thanh tú đã không còn vương sắc hồng mà chuyển sang tái nhợt.

Hắn biết rõ Kinh Hoan yêu hoàng đế, vậy vì sao nàng còn muốn trêu chọc hắn?

Đang lúc Địch Tân ngập trong ưu tư và ấm ức, bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên giữa gian phòng yên tĩnh:

“Tiểu lang quân ~”

Địch Tân giật mình quay đầu, lập tức trông thấy Kinh Hoan tựa lưng vào tường, lười biếng nhìn hắn.

Nàng đã thay một bộ váy màu xanh đen, kiểu dáng gần giống với lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Địch Tân lập tức đứng bật dậy, đôi mắt đào hoa ánh lên tia bối rối, thế nhưng giọng nói lại mềm như mèo con bị giẫm phải đuôi:

“Ngươi đến đây làm gì? Đi! Mau đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Kinh Hoan khẽ nhướng mày, trong lòng lặng lẽ trò chuyện với Vân Đoàn, giọng nói đầy vẻ thích thú:

“Mỹ nhân đang giận kìa, đáng yêu quá đi mất!”

Vân Đoàn—hệ thống nhỏ bé vô tội—vừa nghe thấy thế liền không ngừng tụng niệm trong lòng: Tâm lặng như nước, động mà không sợ hãi, giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh!

Trước đó, khi thấy ký chủ cưỡng hôn Địch Tân, nó đã bị cảnh tượng mờ ám làm cho kinh hãi đến mức chui vào một góc, lắp bắp niệm chú như tụng kinh.

Kinh Hoan: Hừm.

Lúc này, Địch Tân thấy Kinh Hoan vẫn còn cười, bỗng chốc giống như một con mèo xù lông, ngay cả chóp đuôi cũng dựng lên.

“Ngươi cười cái gì mà cười?!”

Còn thiếu mỗi việc duỗi móng vuốt ra cào nàng một trận nữa thôi!

Nhìn bộ dạng giận dỗi mà vẫn đáng yêu của tiểu lang quân, Kinh Hoan nhịn không được cong môi.

Mỹ nhân lúc nào cũng có quyền được ưu ái.

Vậy nên nàng không trêu chọc nữa, thu lại nụ cười:

“Được rồi, ta không cười.”

Địch Tân mím chặt môi, trong mắt vẫn còn vương chút tức giận, nhưng lại mang theo hơi nước mỏng manh.

Nhìn dáng vẻ này của hắn, ai mà nhịn được chứ?

Kinh Hoan liếʍ nhẹ môi, ánh mắt lóe lên tia tà mị, như một con sói sắp vờn bắt con mồi.

Chỉ thoáng cái, nàng đã tiến sát lại trước mặt hắn.

Bàn tay trắng nõn nâng cằm hắn lên, khiến khuôn mặt thanh tú không chỗ nào che giấu được.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt hắn, mang đi một chút hơi ẩm còn đọng lại.

Kinh Hoan hơi mím môi dưới—đáng yêu quá!

Nàng đã sống bao nhiêu năm rồi, nhưng cảm giác cưng chiều ai đó thế này vẫn là lần đầu tiên.

Nhìn bộ dạng ngây người của Địch Tân, nàng khẽ thở dài, ý cười thoáng qua nơi đáy mắt:

“Đúng là một tiểu nũng nịu mà.”