EDITOR: Mon
Mãi cho đến cung yến kết thúc trở về phủ, Địch Tân cả người vẫn như cũ nhẹ nhàng .
Một tiếng kẽo kẹt nhẹ vang lên, Địch Tân đẩy ra cửa phòng ngủ, trên mặt đỏ ửng còn chưa rút đi.
Người hầu thấy thế cho là Địch Tân uống say, tiến lên hỏi thăm phải chăng muốn để phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu.
Địch Tân đưa tay đυ.ng lên gương mặt, tràn ngập nóng bỏng, có chút mất tự nhiên ho một tiếng: “Không sao, ngươi đi xuống trước đi, ta nghỉ một lát lại rửa mặt.”
Người hầu đáp ứng, thối lui ra khỏi phòng ngủ.
Cùm cụp tiếng đóng cửa vang lên, Địch Tân đem sớm đã lạnh thấu nước trà rót vào trong bụng.
Thủy lạnh buốt để hắn triệt để thanh tỉnh lại, thế nhưng đoạn ngắn kiều diễm kia vẫn như cũ không chút kiêng kỵ tại trong đầu hắn một lần lại một lần tái diễn.
Nữ tử khinh bạc cử động, mềm mại ấm áp cánh môi, mập mờ lộ vẻ cười đôi mắt......
Từng màn nhanh chóng xẹt qua, cuối cùng dừng lại nàng và hoàng đế sóng vai ngồi ở vị trí trên cao tràng cảnh.
Địch Tân nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt đỏ lên, đưa tay che ở chỗ lòng ngực.
Giống như là có vô số sợi dây leo, leo trèo quấn quanh ở trong trái tim của hắn.
Đột nhiên siết chặt để hắn ngay cả thở đều cảm thấy đau.
Địch Tân nhíu mày tựa ở bàn tròn phía trước, sạch sẽ đẹp đẽ khuôn mặt không còn đỏ bừng, thậm chí ẩn ẩn có chút tái nhợt.
Dù cho Kinh Hoan như vậy trêu chọc đối đãi hắn, Địch Tân cũng không dám quên Kinh Hoan thân phận.
Thân phận của hai người giống như một cái khe trời, đem hắn ngăn cách cách chỗ nàng thật xa.
Địch Tân tâm trí sa sút vừa thống khổ, màu anh đào cánh môi môi mím thật chặt.
Tất nhiên nàng ưa thích bệ hạ, vì cái gì lại muốn tới trêu chọc hắn?
Đang ủy khuất cực kỳ, giọng nói quen thuộc tại yên tĩnh trong phòng ngủ vang lên: “Tiểu lang quân ~”
Địch Tân đột nhiên xoay người, đã nhìn thấy Kinh Hoan tựa ở trên tường.
Nữ tử đổi một bộ vấy màu xanh đen, rất giống bọn hắn mới gặp ngày đó kiểu dáng.
Địch Tân đằng đứng lên, trong suốt cặp mắt đào hoa bên trong hiện lên bực bội cảm xúc, giống như là bị nắm được điệm thịt mềm mềm mèo con, dùng mềm mại nhất âm thanh nói ra tàn bạo lời nói: “Ngươi tới làm gì? Ngươi đi! Ngươi đi nhanh lên! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Kinh Hoan cong cong lông mày vẩy một cái, dùng thần thức cùng Vân Đoàn giao lưu, ẩn ẩn lộ ra hưng phấn: “Mỹ nhân hắn gấp, hắn gấp!”
Vân Đoàn khô nghe được tiếng gọi trong lòng lại không ngừng niệm chú trong miệng lẩm bẩm: “Tâm lặng như nước, động mà không sợi hãi, dừng ở bình tĩnh.
Phía trước Kinh Hoan đè Địch Tân ra hôn, Vân Đoàn khi ngẩng mặt thấy đầy màn hình hình đánh moasic hù dọa, lập tức chui rút trở về miệng aba aba không ngừng.
Kinh Hoan: A.
Gặp Kinh Hoan lại còn đang cười, Địch Tân giống như một con mèo xù lông lên, liền chóp đuôi đều nổ tung.
“Ngươi cười cái gì mà cười?!”
Còn kém duỗi ra móng vuốt cùng điệm thịt màu hồng, trên người Kinh Hoan cào loạn.
Vào trong mắt Kinh Hoan, tiểu lang quân đơn giản đáng yêu chết đi được.
Mỹ nhân lúc nào cũng có ưu đãi, Kinh Hoan nghe vậy liền thu cười: “Được, ta không cười.”
Địch Tân mím môi hít thở, trong mắt tức giận không tan, còn kèm theo hơi nước.
Để cho người ta không nhịn được muốn...... Bắt nạt hắn.
Kinh Hoan liếʍ láp môi, tròng mắt đen nhánh bên trong ý tưởng có xâm lược ý vị lóe lên một cái rồi biến mất.
Vẻn vẹn một cái lắc mình đã đi tới Địch Tân trước mặt, trắng nõn ngón tay thon dài nâng lên Địch Tân cái cằm, để hắn sạch sẽ khuôn mặt hoàn toàn hiện ra ở trước mắt của nàng.
Kinh Hoan đầu ngón tay phất qua non nớt khóe mắt lang quân, mang đi một điểm khó mà nhận ra hơi ẩm ướt.
Kinh Hoan giật môi dưới, thật là một tiểu bảo bảo, như thế nào như thế đáng yêu?
Nàng sống nhiều năm như vậy ,tính khí tốt đẹp đều dành cho hắn.
Kinh Hoan nhìn xem trợn tròn mắt Địch Tân, thu tay lại cười cảm thán: “Thật là một tiểu nũng nịu.”
Mon: Tiểu hệ thống ngây thơ bị ký chủ tặng cho cú sốc đầu đời, sang chấn tâm lý thằng nhỏ..😂😂