Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cô Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Long Ngạo Thiên

Quyển 1 - Chương 31: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

Editor: Mon

Beta: Mèo Thích Ăn Cá

Kinh Hoan nhạy bén phát hiện Địch Tân đang cố giữ khoảng cách với mình.

Ánh mắt hắn thâm trầm, trên mặt lại mang vẻ hờ hững, thậm chí còn điểm một nụ cười nhàn nhạt:

"Sao vậy? Biết thân phận của ta rồi nên bắt đầu xa lánh ta sao?"

Bàn tay trái giấu sau lưng của Địch Tân khẽ siết chặt thành quyền, trong giọng nói trầm thấp khàn khàn ẩn chứa sự nhẫn nhịn:

"Quý phi nương nương và ta cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, sao có thể nói là xa lánh?"

Kinh Hoan khẽ cười, nhìn bộ dáng cứng đầu của tiểu lang quân, dứt khoát bước lên vài bước.

Địch Tân thoáng bối rối, ánh mắt lóe lên vẻ lưỡng lự, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại không né tránh.

Đầu ngón tay Kinh Hoan nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại của hắn, khẽ miết dọc theo khóe mắt và đuôi lông mày, động tác chậm rãi mà mang theo chút tùy ý. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, khiến người ta không phân rõ thật giả:

"Ta thích bộ dáng khi ngươi cười hơn."

Trong veo như nước.

Nhưng lại vô cùng dễ nhìn.

"Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!"

Nhịp tim Địch Tân đập loạn, như thể sắp nhảy khỏi l*иg ngực.

Hắn không tự nhiên mím môi, cố gắng xóa đi xúc cảm ấm áp còn vương vấn nơi hàng lông mày. Giữ vẻ mặt bình tĩnh, hắn lùi về sau một bước, giọng nói có chút cứng nhắc:

"Nương nương......"

Kinh Hoan nhẹ nhàng cười, đôi mắt phượng ánh lên vẻ mê hoặc, sắc mặt càng thêm kiều diễm.

Chỉ một cái nhếch môi của nàng thôi, đã khiến tai Địch Tân đỏ bừng. Hắn cúi đầu, thở hổn hển một hồi, nhưng vẫn không thể nói ra lời.

Bỗng nhớ đến thân phận của Kinh Hoan, ánh mắt hắn thoáng ảm đạm, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn, mang theo vài phần thẹn quá hóa giận:

"Nương nương, nếu bệ hạ trông thấy ta và ngài đứng cùng nhau thế này, biết ăn nói làm sao?"

Khóe môi Kinh Hoan khẽ nhếch lên, ý cười mang theo vài phần trào phúng:

"Lệ Vinh Hiên? Hắn là cái thá gì?"

Địch Tân: "......"

Địch Tân: "???"

Kinh thành ai chẳng biết Kinh gia độc nữ yêu bệ hạ đến si mê?

Lời này của Kinh Hoan khiến Địch Tân bỗng chốc cảm thấy mơ hồ.

Nhưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một cảm giác mềm mại bất ngờ chạm vào môi hắn.

"!!!"

Địch Tân như con chim nhỏ bị kinh sợ, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng tay áo đã bị ai đó giữ chặt.

Trong cơn bối rối, hắn bất giác đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài ngay trước mặt.

Hương trầm thoang thoảng quanh quẩn, hòa lẫn với mùi thanh trúc trên người hắn.

Không khí trở nên mập mờ đến cực điểm.

Đôi môi mềm ướt lướt qua môi hắn, nhẹ nhàng mà ám muội.

Cả người Địch Tân run lên, hơi thở hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.

Hắn ngây ngốc nhìn Kinh Hoan cắn nhẹ lên cánh môi mình. Hàng mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt đen sẫm phủ một tầng hơi nước, trong cổ họng bất giác phát ra một tiếng nghẹn ngào vụn vỡ.

Kinh Hoan điềm nhiên thưởng thức hương vị này, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Mềm mại.

Mang theo chút mùi rượu.

Ăn ngon!

Tất cả âm thanh xung quanh như bị gạt bỏ, thế gian chỉ còn lại hai người họ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Kinh Hoan mới thả ra tiểu lang quân sắc mặt đỏ bừng, cả người cứng ngắc như khúc gỗ.

Khoảnh khắc môi lưỡi tách rời, Địch Tân như chợt bừng tỉnh.

Nhưng đến khi hắn lấy lại ý thức, trước mắt đã không còn bóng dáng Kinh Hoan.

Nếu không phải đôi môi vẫn còn hơi tê dại, tay áo bị vò nhăn nhúm, hắn suýt nữa đã nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.

Địch Tân chạm nhẹ lên môi dưới, nơi vừa bị Kinh Hoan cắn qua.

Ánh mắt hắn hơi mơ màng, đôi tai và chiếc cổ trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng.

Ngay cả gương mặt tuấn tú cũng đỏ đến mức như có thể nhỏ ra máu.

---

Khi quay lại Dao Hoa Cung, theo bản năng, Địch Tân liếc về phía vị trí trên cao.

Lập tức, hắn chạm phải ánh mắt Kinh Hoan.

Nữ tử ©υиɠ trang lộng lẫy lười biếng nhìn hắn, nhẹ nhàng chớp mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua bờ môi như đang trêu chọc.

"!!!"

Sắc đỏ trên mặt Địch Tân vừa mới tan đi lại một lần nữa bùng lên, lan nhanh đến tận tai và cổ.

Bên cạnh, Tôn Tinh Tân bị ép uống không ít rượu, cả người say khướt, căn bản không nhận ra sự khác thường của Địch Tân, chỉ ôm bầu rượu cười ngây ngô không ngừng.