Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá
"Tê ——"
Lệ Vinh Hiên cảm thấy bắp chân đau xót, nghiến răng chịu đựng:
“Ái phi, nàng làm sao vậy?”
Kinh Hoan thu chân lại, không thèm đếm xỉa đến hắn, chỉ nhàn nhã vuốt ve chiếc chén ngọc trong tay:
“Ở đây quá ngột ngạt, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Sắc mặt Lệ Vinh Hiên thoáng méo mó.
Dù gì Kinh Hoan cũng là nữ nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung, sao có thể nửa đường rời đi?
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Kinh Hoan đã tự ý đứng dậy, từ cửa hông mà đi.
Lệ Vinh Hiên: “......”
Các sứ thần lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hoàng đế và quý phi, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Đại Lệ triều có một hoàng đế ngu xuẩn, bị bọn họ xoay như chong chóng, đúng là dễ đối phó.
Chỉ có Kinh Bác Đào và 20 vạn Kinh gia quân là một khúc xương khó gặm.
Chỉ cần nha Kinh còn tồn tại, bọn họ dù có là nước phụ thuộc cũng vẫn phải nịnh nọt lấy lòng Đại Lệ triều.
Nhưng nếu nhà Kinh và hoàng đế nảy sinh mâu thuẫn, chẳng phải sẽ là cơ hội tốt để bọn họ lợi dụng hay sao?
Lệ Vinh Hiên hắng giọng, nghiêm mặt lấy lại uy nghiêm, ra hiệu cho các sứ thần tiếp tục nịnh nọt.
Đám sứ thần: “......”
---
Rời khỏi cửa hông của Dao Hoa Cung, Kinh Hoan hoàn toàn bỏ lại phía sau những âm thanh huyên náo trong điện.
Nàng nhìn hàng lang phía trước rợp bóng cây xanh, cước bộ hơi khựng lại giây lát, sau đó quả quyết rẽ sang bên phải.
Thế gian đã không còn thần linh thượng cổ, mà nàng chính là kẻ duy nhất còn sót lại.
Thần thức cường đại giúp nàng dù ở giữa chốn ồn ào vẫn có thể phân biệt rõ ràng giọng nói của Địch Tân.
Từ sau khi thân phận của nàng bị lộ, Kinh Hoan liền không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Địch Tân. Đương nhiên, nàng cũng biết tâm trạng tiểu lang quân lúc này chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng trong mắt Kinh Hoan, thân phận của nàng chưa bao giờ là vấn đề.
Chờ đến khi nàng đăng cơ, nàng sẽ bắt tiểu lang quân về nhốt vào l*иg son, dùng vàng ròng đúc thành l*иg sắt, giam hắn trong cung điện, để chỉ một mình nàng được chiêm ngưỡng.
Nữ đế bệ hạ khẽ "chậc chậc" hai tiếng, lẩm bẩm:
“Cường thủ hào đoạt, kim ốc tàng kiều… Quả nhiên là rất tốt.”
Vân Đoàn đang nghiêm túc đọc "80 loại phương pháp để chung sống hòa thuận với ký chủ", đột nhiên khựng lại: “???”
Nó vội lật lại kịch bản.
Rõ ràng đây là văn cung đấu, tại sao đột nhiên lại xuất hiện cường thủ hào đoạt?
Ký chủ có phải đang đi sai hướng rồi không?
Kinh Hoan vén váy, từng bước tiến về phía trước. Đôi giày thêu tinh mỹ giẫm xuống mặt đất phát ra tiếng "cộp cộp" rất khẽ, phong thái bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Nàng dùng thần thức trò chuyện với Vân Đoàn:
“Mỹ nhân của trẫm đang giận.”
Vân Đoàn liếc nhìn một group chat, dựa theo nguyên tắc “Lấy lòng đại lão để kiếm điểm tích phân” mà nhanh chóng đáp lại:
“Thân ái ký chủ, cô là bảo bối quý giá nhất trong lòng tôi, tôi vĩnh viễn yêu thương cô, chụt chụt~”
Kinh Hoan: “......”
Từ xa, nàng đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang đứng lặng bên hồ. Dù chỉ là một bóng lưng, cũng toát lên vẻ bi thương cô độc.
Ngữ điệu của Kinh Hoan nhàn nhạt, không rõ cảm xúc:
“Chụt chụt?”
“Chính là… ý muốn hôn hôn đó á.”
Bộ lông trắng mềm của Vân Đoàn xù lên, vô cùng thẹn thùng. Nó mong chờ hỏi:
“Ký chủ, cô thích tôi nói vậy không?”
Kinh Hoan lạnh lùng "à" một tiếng, giọng điệu vô tình:
“Không thích.”
Vân Đoàn: QAQ
Từng dòng mã số trong người nó đều nhuốm màu bi thương.
Rõ ràng sách hướng dẫn đã viết như thế, vì sao đến chỗ ký chủ lại vô dụng?
Kinh Hoan chẳng buồn để ý đến kẻ ngốc kia nữa, chỉ bước đến bên Địch Tân.
Vì quá tập trung nhìn bóng lưng chàng, nàng vô ý giẫm lên một cành cây khô trên mặt đất, phát ra tiếng "rắc" rất nhỏ.
Địch Tân nghe thấy âm thanh, theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Kinh Hoan đứng cách hắn mấy bước.
Nữ tử trong bộ váy thêu hoa lộng lẫy khiến đáy mắt hắn thoáng xao động.
Địch Tân nhanh chóng chớp mắt, che giấu đi lớp sương mù vừa lan tràn trong mắt.
Hắn cúi người, ôn nhu cất tiếng chào: “Quý phi nương nương.”