Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cô Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Long Ngạo Thiên

Quyển 1 - Chương 29: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá

Tấm váy đỏ lựu uốn lượn theo từng bước đi, kim tuyến thêu lên mảng lớn hoa mẫu đơn kiều diễm, phú quý.

Hương trầm nhẹ nhàng thoảng qua, quẩn quanh hơi thở của Địch Tân.

Hàng mi dài khẽ cụp xuống, che lấp đi ánh mắt hắn, khiến người ta không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Kinh Hoan và Lệ Vinh Hiên một đường đi thẳng đến chỗ ngồi trên cao, an vị.

Lệ Vinh Hiên cất giọng: “Bình thân.”

“Tạ bệ hạ!”

Đám người đồng loạt lên tiếng, rồi lần lượt ngồi thẳng lưng, trở về vị trí của mình.

Tôn Tinh Tân vừa ngồi xuống đã vờ đưa tay vuốt cổ, muốn nhìn xem Quý phi trong truyền thuyết có dung mạo thế nào.

Con gái nhà họ Kinh lớn lên ở biên quan, dù hắn có tiếng là "vạn sự thông" ở kinh thành, nhưng chưa từng được gặp nàng. Chỉ nghe trên phố truyền tai nhau vài lời đồn đãi.

Những tin đồn này càng khiến Tôn Tinh Tân hiếu kỳ không biết vị Quý phi hiện tại có dung mạo ra sao.

Đáng tiếc, người ngồi phía trước che khuất tầm mắt, hắn chỉ có thể nghiêng người, rướn cổ nhìn về phía trước. Đồng thời vừa nhìn vừa nói chuyện với Địch Tân:

"Em họ, ta đoán Long cô nương… Hả?”

Địch Tân đang cầm bầu rượu rót vào chén. Ngón tay thon dài trắng nõn ôm lấy chiếc bầu sứ trắng, động tác nhàn nhã mà phong độ.

Nghe thấy trong giọng nói của Tôn Tinh Tân lẫn sự kinh ngạc, hắn vẫn không ngẩng đầu lên, giọng điệu ôn hòa:

“Thế nào?”

“Ta… ta… Ngươi… ngươi…” Tôn Tinh Tân kinh ngạc đến mức lắp bắp.

“Long cô nương! Người ngồi phía trên kia chính là Long cô nương!”

Ngón tay Địch Tân khẽ run. Hương trầm quen thuộc lúc nãy chợt ùa về, hắn vô thức nuốt nước bọt, giọng nói bật ra từ cổ họng khô khốc:

“Cái… cái gì?”

Tôn Tinh Tân la to, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.

Nhưng hắn chẳng hề để ý, lập tức kéo tay áo Địch Tân, thấp giọng nói đầy kích động:

“Người ngồi trên kia, Kinh Quý phi, dung mạo vô cùng giống Long cô nương.”

Không phải "giống."

Mà là chính là nàng.

Ngón tay Địch Tân siết chặt bầu rượu, khớp xương trắng bệch.

Không ai biết hắn đã dùng hết bao nhiêu khí lực mới có thể ngẩng đầu lên, nhìn về phía ghế cao kia.

Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã xác định được người đó chính là nữ tử mỗi đêm vẫn xuất hiện trong giấc mộng của mình.

Long Ngạo Thiên…

Kinh Quý phi…

Khóe môi Địch Tân giật nhẹ, tựa như đang cười, nhưng trong đáy mắt hoa đào vốn sáng rực kia giờ chỉ còn lại tro tàn ảm đạm.

Thì ra, chỉ có mình hắn là vọng tưởng xa vời.

Tôn Tinh Tân vẫn luôn quan sát sắc mặt Địch Tân, thấy em họ rơi vào thất thần, quanh người tỏa ra một loại bi thương khó tả, hắn bỗng nghẹn lời. Cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng gọi: “Em họ…”

Không ngoài dự đoán, Địch Tân không hề đáp lại.

Bầu không khí quanh hai người nặng nề, trái ngược hoàn toàn với sự huyên náo xung quanh.

Tôn Tinh Tân nhìn chằm chằm vào chén rượu, trong đầu xoay vòng vô số suy nghĩ.

“Long cô nương lại là Kinh Quý phi?”

“Hậu cung phi tần ban đêm lén lút xuất cung làm gì?”

“Kinh Quý phi cũng quá không có đạo đức, lừa gạt cả ta lẫn em họ xoay vòng vòng!”



Một tiếng nói cực nhẹ vang lên bên tai hắn:

“Ở đây quá ngột ngạt, ta ra ngoài hít thở không khí.”

Nếu không phải Tôn Tinh Tân đang vểnh tai nghe, suýt nữa đã bỏ lỡ câu này.

Hắn lập tức gật đầu:

“Đi thôi, đi thôi.”

---

Bên kia, Kinh Hoan đang ngồi nghe mấy sứ thần từ nước phụ thuộc không ngừng nịnh nọt Lệ Vinh Hiên.

“Bệ hạ uy vũ.”

“Bệ hạ anh minh.”

“Bệ hạ thật là một vị hoàng đế chăm lo chính sự.”



Một người dám nói, một người dám đáp.

Kinh Hoan nghiêng mắt liếc nhìn Lệ Vinh Hiên, thấy hắn vẫn đang cười tủm tỉm, liền khẽ xuy một tiếng.

Những nước phụ thuộc này chịu thần phục, chẳng phải nhờ công lao của Kinh Bác Đào hay sao?

Lệ Vinh Hiên không thấy chột dạ chút nào à?

Yếu gà hoàng đế.

Nghe suốt một canh giờ mà vẫn chưa hết, cuối cùng Kinh Hoan không nhịn được nữa.

Dưới bàn, nàng hung hăng đá Lệ Vinh Hiên một cú.