Editor: Mon
Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Kinh Hoan cười nhạt: “Ngươi cũng khá tự biết mình.”
Đánh bài không vui, hay là đám phi tần không thơm?
Ở cùng một kẻ ngay cả linh hồn cũng bốc mùi thối rữa, ngay cả tâm tình cũng trở nên kém đi.
Ngực Lệ Vinh Hiên phập phồng hai cái, trầm giọng nói:
“Không cần ngươi đồng ý, trẫm chỉ đến báo cho ngươi một tiếng. Đêm mai trẫm đến Phượng Dao Cung đón ngươi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, không để lại cho Kinh Hoan bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.
Kinh Hoan khẽ xuy một tiếng, cẩu tính khí không nhỏ. Nàng quay đầu gọi đám phi tần:
“Tiếp tục thôi.”
Đám phi tần đồng loạt lên tiếng đáp, vội vàng kéo váy vây quanh bàn tròn, tiếp tục cầm bài chơi.
Vì sự xuất hiện của Lệ Vinh Hiên mà Phượng Dao Cung vừa lạnh lẽo thoáng chốc lại trở nên náo nhiệt.
Tiếng cười trong trẻo của nữ tử, giọng nũng nịu trò chuyện khiến người nghe không khỏi khẽ nhếch môi.
Bỗng nhiên, Kinh Hoan nhớ tới Địch Tân đã lâu không gặp, động tác xào bài hơi khựng lại. Không biết đêm mai cung yến hắn có tham dự không.
Nàng đã tra xét thân phận của Địch Tân. Hắn là đích thứ tử của Lễ bộ Tả Thị Lang.
Một con mọt sách từ đầu đến chân, trong mắt ngoại trừ sách ra thì chẳng có thứ gì khác.
Không phải kẻ phong lưu trăng hoa, cũng không phải loại người phóng đãng hái hoa ngắt cỏ, điều này khiến Kinh Hoan vô cùng hài lòng.
“Nương nương, ngài muốn đi sao?” Đức Phi cười hỏi.
Kinh Hoan rút ra một tấm bài, nhẹ nhàng ném xuống, giọng điệu nhàn nhạt nhưng chứa ý cười:
“Đi.”
Lẻ loi một mình bao nhiêu năm nay, nàng cảm thấy đã đến lúc tìm một tiểu lang quân xinh đẹp rồi.
Mà Địch Tân—hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của nàng.
Không biết khi gặp nàng, hắn sẽ có phản ứng gì đây?
Khóe môi Kinh Hoan hơi cong lên, nụ cười tràn đầy hứng thú khiến khuôn mặt vốn sắc sảo càng thêm rực rỡ.
---
Bên trong Dao Hoa Cung, tiếng sáo trúc réo rắt, quý nữ các gia tộc ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ.
Một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tôn Tinh Tân và Địch Tân ngồi cùng một bàn.
Hắn vừa rót rượu, vừa nhìn sang Địch Tân, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc:
“Không biết Long cô nương có xuất hiện không nữa.”
Động tác uống rượu của Địch Tân hơi khựng lại.
Hơn nửa tháng nay hắn chưa gặp Kinh Hoan. Nghĩ đến nàng, hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu, để mặc hương rượu thuần khiết theo cổ họng chảy xuống dạ dày.
Rượu cay nóng, khiến khuôn mặt trắng như ngọc của hắn cũng nhuộm một tầng đỏ ửng.
Nhớ đến nữ nhân vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình, Địch Tân vô thức mím môi, trong lòng bỗng dưng nóng lên.
Tôn Tinh Tân nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng tuyệt sắc nào, liền chống cằm, chậc lưỡi nói:
“Quý nữ trong kinh ta đều biết hết rồi, nghĩ đến Long cô nương chắc không phải người ở đây.”
Đôi mắt Địch Tân hơi động, đang định nói gì đó thì bỗng—
Một giọng thông báo chói tai vang lên:
“Hoàng Thượng giá lâm! Quý phi nương nương giá lâm!”
Tiếng cười nói trong Dao Hoa Cung lập tức im bặt, đám người nhanh chóng trở nên yên lặng.
Trước cửa cung, Kinh Hoan chẳng thèm nhìn bàn tay mà Lệ Vinh Hiên chìa ra, nàng đặt tay lên tay Như Vân rồi từ kiệu bước xuống.
Giọng nàng nhẹ nhàng, lạnh nhạt như ngọc rơi xuống mâm, xen lẫn vài phần lười biếng:
“Đi thôi.”
Lệ Vinh Hiên vẫn giữ nguyên động tác đưa tay, nhưng Kinh Hoan đã bước nhanh hơn hắn một bước, bóng lưng lạnh nhạt đi thẳng vào trong điện.
Ánh mắt hắn tối đi trong chớp mắt, nhưng rồi vẫn thu tay lại, nhanh chóng đuổi theo.
Cung nhân phía sau lặng lẽ cúi đầu, như thể không hề thấy một màn này.
Bên trong đại điện, mọi người đang ngồi ngay ngắn trên đệm êm, đồng loạt xê dịch sang hai bên, đồng thanh hành lễ:
“Tham kiến bệ hạ! Tham kiến Quý phi nương nương!”
Bước chân Kinh Hoan hơi chậm lại khi tiến vào Dao Hoa Cung.
Ánh mắt nàng lướt một vòng, liền nhìn thấy Địch Tân ngồi ở hàng sau.
Tiểu lang quân cúi đầu, đôi bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đặt lên đầu gối, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Nụ cười trong mắt Kinh Hoan thoáng vụt qua.
Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Lệ Vinh Hiên đã đi trước mình một bước, ánh mắt lập tức nguội lạnh, tựa như một tảng băng di động.