Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cô Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Long Ngạo Thiên

Quyển 1 - Chương 27: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

Editor: Mon Beta: Mèo Thích Ăn Cá

“Ngươi tốt nhất nên an phận một chút, hiểu không?”

Cơn giận trong lòng Cố Đại lập tức tắt ngấm.

Đúng vậy, Lưu Tần đại bá là thừa tướng cao cao tại thượng.

Mà phụ thân nàng chỉ là một tiểu quan, bây giờ còn bị chém đứt hai chân.

Chỉ trách nàng không biết đầu thai, không thể sinh ra trong phủ quốc công hay một gia tộc quyền quý nào đó.

Cố Đại cắn chặt môi, im lặng rơi nước mắt. Trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.

Lưu Tần thích nhất là nhìn thấy kẻ khác bị nàng mắng đến mức sợ hãi, uất ức không thốt nên lời. Nhìn dáng vẻ ấy, nàng cười vui vẻ, phất tay ra lệnh cho ma ma trông chừng Cố Đại, sau đó sờ sờ mặt mình rồi ung dung đi ngủ.

Chờ đến khi Cố Đại quỳ xong hai canh giờ, trời đã gần sáng.

Nàng vịn tường trở về Thiên Điện, hai chân run rẩy không ngừng.

Cung nữ đi ngang qua cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một lần, chỉ vui vẻ trò chuyện với nhau:

“Phấn này màu sắc thật đẹp, nhưng cũng đắt lắm, may mà tỷ tỷ Như Vân trong cung quý phi nương nương cho ta…”

Làn gió thoảng qua, hương thơm nhàn nhạt để lại một chút dư vị, rồi hành lang lại chìm vào tĩnh lặng.

Bốn chữ “Quý phi nương nương” cứ quanh quẩn bên tai Cố Đại, như một thứ ma âm bám chặt lấy nàng.

Vừa về đến phòng, nàng lập tức đập phá tất cả đồ đạc trong tầm mắt.

Gương mặt Cố Đại âm trầm, bàn tay níu chặt mép khăn trải bàn, nghiến răng ken két.

“Kinh Hoan!”

---

Đầu tháng Chín là sinh nhật hai mươi hai tuổi của Lệ Vinh Hiên. Không ít nước chư hầu mang theo lễ vật đến triều bái.

Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, Lệ Vinh Hiên một lần nữa bước vào Phượng Dao Cung, tâm tình phức tạp.

Tình hình triều đình hiện nay ngày càng rối ren. Hắn muốn chèn ép thế lực của các đại gia tộc, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị áp chế.

Người ta thường nói: “Nước chảy, hoàng đế thay đổi, nhưng gia tộc vẫn vững như bàn thạch.”

Các gia tộc lớn liên kết với nhau như một sợi dây thừng chắc chắn, dù là hoàng đế cũng không dễ dàng lay động. Nghĩ đến điều này, Lệ Vinh Hiên càng cảm thấy ấm ức.

Nhưng điều khiến hắn khó hiểu hơn cả là, tại sao Kinh Hoan đột nhiên không còn thích hắn nữa?

Từ khi nào, mỗi lần gặp mặt, nàng đều lạnh lùng châm chọc hắn?

Lệ Vinh Hiên nhìn Phượng Dao Cung, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Chợt nhớ ra—từ ngày hắn đẩy ngã Kinh Hoan vì Cố Đại, ánh mắt nàng nhìn hắn đã không còn chứa đựng chút tình cảm nào nữa.

Tiếng cười nói vang vọng đến tai, Lệ Vinh Hiên bước vào, liền thấy Kinh Hoan đang cùng vài vị tần phi đánh bài.

Nhìn thấy hắn, tiếng cười lập tức im bặt.

Các tần phi vội vàng đứng dậy hành lễ, sau đó yên lặng lui sang một bên.

Chỉ có Kinh Hoan không buồn liếc hắn lấy một cái, cúi đầu sửa sang lại ván bài, hàng mày thanh tú lộ ra vẻ kiêu ngạo nhàn nhã.

Không khí thoáng chốc trở nên lúng túng.

Ngay khi Lệ Vinh Hiên sắp không nhịn được nữa, Kinh Hoan cuối cùng cũng ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu lười nhác đầy ngạo nghễ:

“Sao ngươi lại tới đây?”

Lệ Vinh Hiên siết chặt nắm tay, sắc mặt khó coi, giọng nói cứng ngắc:

“Đêm mai là cung yến, ngươi phải cùng trẫm tham dự.”

Kinh Hoan cau mày, giọng điệu đầy khó chịu:

“Không cần.”

Tùy hứng, bướng bỉnh—nhưng cũng chính vì vậy mà được sủng ái.

Mấy vị tần phi co ro ở góc phòng, run rẩy không dám hó hé.

Các nàng không phải quý phi, không có gan chống lại bệ hạ như Kinh Hoan. Chỉ có thể im lặng làm nền mà thôi.

Hu hu, các nàng cũng muốn được như quý phi nương nương!

Ánh mắt Lệ Vinh Hiên thoáng qua một tia giận dữ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Hắn nhìn Kinh Hoan bằng ánh mắt đầy phức tạp:

“Ngươi thật sự không muốn cùng trẫm xuất hiện sao?”

Kinh Hoan “bộp” một tiếng, quăng ván bài lên bàn, một tay chống cằm, để lộ cổ tay trắng nõn tinh tế.

Chiếc vòng ngọc xanh biếc ôm lấy làn da trắng như tuyết, kết hợp với bộ váy đỏ thẫm càng khiến nàng thêm phần quý phái.