Editor: Mon
Beta: Mèo Thích Ăn Cá
Trong đầu nàng rối loạn, chỉ nghĩ cách nào để khiến Lệ Vinh Hiên mềm lòng, làm sao để hắn đứng về phía mình, mà không hề nhận ra trong mắt mình đã tràn đầy hận ý.
Lệ Vinh Hiên nhạy bén nhận ra ánh mắt Cố Đại thay đổi, trong lòng chợt giật mình, vô thức vung ống tay áo.
“A ——”
Cố Đại tối qua dẫm phải mảnh sứ vỡ bị thương, nay lại bị hắn hất mạnh một cái, lập tức ngã sõng soài trên mặt đất.
Tà váy dài theo động tác mà tung lên, để lộ lớp tiết khố trắng muốt bên trong.
Lệ Vinh Hiên nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, ánh mắt vốn đã lạnh nhạt nay lại càng thêm chán ghét. Hắn lần đầu tiên hoài nghi mắt nhìn người của chính mình.
Một nữ nhân thô tục đến mức này, trước đây ta làm sao lại coi trọng nàng được?
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện liền như cắm rễ trong lòng.
Hắn chìm trong dòng suy nghĩ, không buồn để ý đến Cố Đại đang kêu khóc bên cạnh. Chỉ lạnh nhạt ném lại một câu:
“Trẫm còn có chính vụ, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Cố Đại nằm rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn bóng dáng Lệ Vinh Hiên khuất dần, trong lòng hoang mang không dám tin.
Hắn cứ thế đi thật sao?
Bệ hạ chẳng lẽ không định phái binh tiêu diệt đám giặc cướp kia, báo thù cho phụ thân nàng sao?
Hay là… hắn đã thay lòng?
Nghĩ đến tối qua Lệ Vinh Hiên ở tại Thúy Vi Cung, sắc mặt Cố Đại chợt biến đổi.
Lệ Vinh Hiên khi đến đã không kinh động bất cứ ai, ngay cả chủ nhân cung điện là Lưu Tần cũng không hay biết.
Nhưng nay Cố Đại vừa khóc lóc vừa kêu gào, động tĩnh ầm ĩ như vậy, chẳng khác nào treo tấm bảng ngay trước cửa Chi Dương Cung, viết rõ ràng: “Bệ hạ ở đây.”
Lưu Tần vốn đã chẳng vừa mắt Cố Đại, nay nghe tin Lệ Vinh Hiên lén lút đến Thiên Điện, lập tức nổi trận lôi đình.
Một Quý Phi xinh đẹp như vậy không cần, lại cứ muốn âm thầm hẹn hò với Cố mỹ nhân?!
Bệ hạ đúng là đồ cặn bã!
Lưu Tần càng nghĩ càng tức, càng thấy bệ hạ mắt bị mù, lập tức sai cung nữ đi truyền lời, triệu Cố Đại đến gặp mình.
Cố Đại bị ma ma ép quỳ xuống đất, lòng bàn chân vết thương vẫn đau âm ỉ. Nàng nén nhịn khuất nhục, ngước nhìn Lưu Tần đang ngồi cao trên ghế thượng vị:
“Lưu Tần tỷ tỷ, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Cố Đại, trong lòng Lưu Tần vô cùng hả hê, nét mặt càng trở nên xảo trá, cay nghiệt:
“Bản cung đúng là đã nhìn lầm, không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh dụ dỗ bệ hạ nhìn ngươi bằng con mắt khác đấy!”
Từ ngày chơi vài ván bài cùng Kinh Hoan, Lưu Tần đã trở thành một tiểu mê muội trung thành.
Quý Phi tỷ tỷ là đẹp nhất, lợi hại nhất thiên hạ.
Không ai xứng với tỷ ấy cả.
Bệ hạ? Chỉ là một nam nhân dùng để giải quyết nhu cầu mà thôi!
Còn Cố Đại? Lôi ra đánh chết đi!
Lưu Tần lạnh lùng cười, phất tay phân phó: “Giữ Cố mỹ nhân ở đây, sau hai canh giờ hãy thả về.”
Nói xong, nàng lắc lư vòng eo vào trong tẩm cung ngủ trưa.
Quý Phi tỷ tỷ đã dạy, nữ nhân phải ngủ đủ mới có thể giữ gìn nhan sắc.
Hai canh giờ?
Cố Đại kinh hoàng trợn to mắt.
Một canh giờ đã đủ khiến nàng chịu không nổi, hai canh giờ… chẳng phải muốn lấy mạng nàng sao?!
Nàng cố gắng đứng dậy đuổi theo Lưu Tần, nhưng vừa nhích người đã bị hai ma ma kẹp chặt hai bên, ấn mạnh xuống đất.
Đầu gối nàng lần nữa đập mạnh xuống nền cứng, đau đến mức bật ra một tiếng kêu thảm.
Cố Đại dứt khoát không nhịn nữa, lớn tiếng la hét: “Lưu Tần tỷ tỷ, ngươi đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ không sợ bệ hạ trách phạt sao?”
Lưu Tần vừa bước qua cửa thì dừng lại: “???”
Nàng khẽ "ồ" một tiếng, sau đó quay lại, nhếch môi cười lạnh, giơ tay tát thẳng vào mặt Cố Đại.
“Chát!”
Cái tát mạnh đến mức suýt nữa khiến Cố Đại ngã nhào xuống đất.
Lưu Tần chống hai tay lên eo, dáng vẻ chua ngoa đanh đá, khinh miệt nói:
“Bản cung mới là chủ vị của Chi Dương Cung. Đại bá của bản cung là đương kim Thừa tướng. Còn ngươi? Chỉ là một ả mỹ nhân không hơn không kém.”
“Uy hϊếp bản cung? Ngươi cũng xứng sao?”