Cậu ta nói xong thì khoác vai ai đó rồi kéo người đó đi xuống cầu thang.
Ôn Song Mộc đứng rất gần phía sau, suýt nữa đυ.ng trúng bọn họ, lui về phía sau một bước, lòng bàn chân lại bởi vì bủn rủn mà đứng không vững.
Lục Kinh rất nhanh tay, đưa đến một nửa, lại nhìn thấy người kia đã tự đứng vững, nên thu tay lại.
Lâm Sâm hùng hùng hổ hổ lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có người, liền nói “Xin lỗi.”
Ôn Song Mộc không lên tiếng, chỉ nghiêng người nhường chỗ cho bọn họ, vẫn là Quý Giai Hội nói một tiếng “Không sao.”
Chờ ba nam sinh xuống cầu thang, Quý Giai Hội đột nhiên nhìn xuống khe hở trên hành lang, nói nhỏ: “Mùi trên người Lục Kinh rất thơm.”
Đoán chừng cô cũng cảm thấy con gái bí mật nói về chủ đề này có chút kì lạ, nhưng lại thật sự tò mò, không nhịn mà được hỏi Ôn Song Mộc: “Cậu có ngửi ra cậu ấy dùng mùi gì không?”
Công ty quảng cáo của mẹ Ôn Song Mộc thường xuyên có các nhãn hiệu lớn tặng nước hoa, hương liệu, thỉnh thoảng cô dùng không hết, sẽ đem làm quà tặng cho bạn học, cho nên mọi người ngầm thừa nhận cô rất tinh thông phương diện này.
“...Đó chắc chỉ là mùi nước giặt thôi.”
Quý Giai Hội: “Vậy sao? Cảm giác có mùi chanh, lại có chút mùi hoa nhài…”
Ôn Song Mộc thấy Quý Giai Hội lẩm bẩm, rơi vào im lặng, quay đầu hỏi Ô Tiểu Tất: “Cậu ấy đang làm gì vậy? Đánh giá gì vậy?”
Ô Tiểu Tất: “Đừng nói nữa, làm như buổi sáng cậu ngồi phía sau Tô Khởi Ngôn không có đánh giá vậy!”
Lúc này mặt Ôn Song Mộc đỏ lên, quyết không thừa nhận: “Ai đánh giá chứ!”
Ô Tiểu Tất: “Cậu tưởng tôi không nghe thấy hoạt động nội tâm của cậu sao. Cái gì mà mùi tuyết tùng hương đầu, hương giữa, hương cuối.”
Ôn Song Mộc: “...”
Sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt cái hệ thống này.
(Lời nhắn của tác giả)
Lúc Ôn Song Mộc ngồi ghế sau xe đạp của Tô Khởi Ngôn, miêu tả rất nhiều mùi hương, đoán chừng tất cả mọi người đều chỉ đọc lướt qua, kỳ thực là đang nói đùa theo kiểu nghiêm túc.