Tôi Được Thừa Hưởng Một Hành Tinh (Trồng Trọt)

Chương 19

Lam Ly gật đầu liên tục, nhìn tư tế một cách tán thưởng. Đúng là không mang đôi dép rơm của Ly Ly tự tay làm một cách vô ích!

Đã nói đến vậy rồi thì Uy Sư cũng không lằng nhằng, đồng ý cho Lam Ly một hang động mới. Lam Ly cảm ơn tư tế với tộc trưởng rồi quay trở lại hang động trước.

Việc phân chia hang động không phải là việc nhỏ , ngoài trừ những hang động do tự mình đào thì các hang động trong bộ lạc đều là tài sản chung, nếu người sống trong hang động qua đời thù hang động đó sẽ được tộc trưởng phân phát cho người mới. Tuy rằng không nhất thiết phải toàn bộ người trong bộ lạc tới xem, nhưng ít nhất cũng phải để cho người trong bộ lạc biết cái hang động này hiện tại là của ai.

Lam Ly quay về hang động thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì để thu dọn, đồ duy nhất có thể mang đi chỉ có mấy bộ da thú hôm qua cậu giặt sạch với một cây chổi làm bằng cành tre, còn thứ khác Lam Ly cũng hiểu rõ người trong bộ lạc chia mấy thứ này cho cậu cũng đều là nể mặt ba chiến binh Hổ Cường thôi. Lam Ly chỉ hy vọng mình được chia cho một ít muối hoặc là có thể đổi được ít muối từ chỗ người trong bộ lạc. Còn việc dùng gì đổi, Lam Ly cảm thấy dùng dép rơm là được, người lớn dùng không quen có thể không muốn đổi, nhưng nhà có con nhỏ thì có lẽ sẽ đổi.

Còn có thuốc trị thương cho Mục Lâm, tư tế cũng nói sau khi cậu dọn dẹp hang động xong sẽ nói Tiểu Hắc đến đó.

Khác với lúc mới đến, khi đối mặt với cuộc sống mới sắp bắt đầu Lam Ly bây giờ tràn đầy hi vọng. Cậu cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, mặc dù điều kiện ở đây không tốt nhưng cũng không có mấy nhân vật chính làm người ta khó chịu chạy tới ăn cắp công sức của cậu! Cậu có thể dựa vào chính đôi tay của mình để khiến bản thân cũng lão công tương lai có một cuộc sống tốt đẹp hơn! ! !

Không hổ là Ly Ly thiên tài! Tương lai đầy hứa hẹn!

Lúc Lam Ly quay lại hang động, ba người Hổ Cường cũng đã quay lại, trên người cả ba đều ướt sũng. Lam Ly liếc nhìn họ mấy lần, không biết là ba người là vô tình bị ướt hay là do mới tắm xong nên mới có bộ dáng như vậy.

Bởi vì ba người đều ướt sũng nước nên làm cửa động cũng có chút bị ướt, lúc đi vào Lam Ly cố đi cẩn thận hơn, cậu không muốn giẫm phải bùn đâu.

Nhìn thấy cậu đã trở lại, Thành Hùng lập tức đi về phía cậu, cảm thấy kỳ quái không khỏi hỏi Lam Ly: "Vương, hôm qua ngài lấy cá ở đâu ra vậy?"

Lam Ly nghe thấy Thành Hùng gọi mình nên ngẩng đầu nhìn sang, lúc này bộ dáng ướt sũng nước của ba người cũng có câu trả lời rồi, thì ra là là đi bắt cá. Ba người cũng không biết câu cá nên chắc là đã lao thẳng xuống nước để bắt, đáng tiếc là cũng chẳng bắt được gì cả.

Lam Ly lẩm nhẩm mấy lần từ "câu cá", sau khi xác nhận cách phát âm, cậu nói với ba người: "Tôi câu cá."

“Câu cá?” Thành Hùng gãi đầu, không hiểu câu cá có ý nghĩa gì. Phi Hổ rũ nước trên người, nheo mắt chú ý đến động tác thu dọn đồ đạc của Lam Ly, có chút khó hiểu nhưng cũng không hỏi mà tiếp tục quan sát.

Mục Lâm lúc này cũng đang ngồi trong hang động, hắn nhìn thấy Lam Ly đang thu dọn da thú hôm qua, hắn nhìn sắc mặt của Lam Ly rồi nhìn vẻ mặt bối rối không kém của ba người đối diện, vẫn im lặng. Quý ngài thượng tướng biết rằng Lam Ly là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng về việc mình được người bộ lạc đưa hắn cho Lam Ly làm bạn đời thì hoàn toàn không biết gì cả, cũng như không biết rằng mình đã nằm trong kế hoạch tương lai của Lam Ly.

Cây tre từ hôm qua cũng không còn nhiều nữa, tối qua ba người kia ăn thịt ống tre đến mê mẩn nên lãng phí rất nhiều tre. Lam Ly nhặt những cái còn lại rồi dùng da thú bọc lại, chờ đến hang động mới thì có thể chế tạo thành đũa, cốc hoặc bình.

Sau khi dọn dẹp xong, Lam Ly gọi ba người Hổ Cường lại, sau đó lấy một cây gỗ nhỏ chưa cháy hết từ đống lửa đã tắt lúc sáng rồi vẽ vẽ viết viết lên trên mặt đất. Cậu viết mấy câu đơn giản ý nói với ba người là nếu ba người tham gia đội đi săn thú với người trong bộ lạc thì cậu có thể cho ba người mỗi ngày đến cọ cơm chỗ cậu, tất nhiên là bọn họ phải tự chuẩn bị nguyên liệu.