Phong Cảnh Húc vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cảnh tượng trước mặt giữa Thịnh Hạ và Phong Thiệu Vũ, không khỏi cảm thấy tình huống này càng thêm vi diệu. Theo bản năng, cậu cất giọng đầy tức giận gọi Thịnh Hạ: “Này, lên xe đi, hai người còn nhìn cái gì nữa?”
Trong đầu Thịnh Hạ lúc này lại vang lên giọng nói của hệ thống, lý trí mà phân tích: 【Ký chủ, cô cần phải cẩn thận khi quay lại Phong gia. Vụ tai nạn xe cộ kia tuy là ngoài ý muốn, nhưng hành vi của nguyên chủ đã khiến Phong Yến nghi ngờ. Phong Thiệu Vũ trở về lần này là để giám sát cô, còn Phong Cảnh Húc cũng sẽ quay về để dưỡng thương.】
Hệ thống tiếp tục nhắc nhở: 【Theo diễn biến cốt truyện, hành vi của "Thịnh Hạ" đến cuối cùng mới bị lộ. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, khi cô có ý định ức hϊếp Phong Thiệu Vũ hay Phong Cảnh Húc, nhất định phải chú ý để không bị họ phát hiện.】
Thịnh Hạ chỉ đáp lời một cách qua loa: “Ừ ừ, biết rồi mà.”
Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến việc sớm được trải nghiệm cuộc sống xa hoa trong hào môn, hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở của hệ thống như gió thoảng qua tai. Hệ thống dần quen với việc ký chủ của nó không đáng tin cậy, vì vậy nó hơi nghẹn lại một chút rồi tiếp tục khuyên nhủ: 【Nếu hành vi của cô bị phát hiện, tôi sẽ căn cứ vào mức độ ảnh hưởng của cốt truyện mà áp dụng hình phạt. Cô… nên kiềm chế một chút.】
—— Ít nhất không nên có hành vi giống lần trước, trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ đại BOSS. Tốt nhất đừng tái phạm!
Thịnh Hạ vẫn đáp lại thờ ơ: “Được rồi, được rồi, biết rồi.”
Hệ thống: 【……】
...
Ngay khi bước vào khu đất của Phong gia, Thịnh Hạ không nhịn được mà thầm thốt lên kinh ngạc trong lòng.
Nơi này được gọi là biệt thự, nhưng theo cô, phải gọi là một trang viên mới đúng. Các tòa kiến trúc hiện đại xa hoa dưới ánh nắng lấp lánh ánh sáng.
Bể bơi ngoài trời phản chiếu sóng nước lấp loáng, khu vườn rộng lớn trồng đầy hoa lệ, nhìn một lần cũng không thấy điểm dừng.
Khắp nơi là những loại cây quý hiếm được trồng cẩn thận. Mỗi góc đều toát lên vẻ giàu sang, quyền quý. Chỉ cần liếc mắt là thấy hàng loạt người làm đang bận rộn qua lại. Khi xe của họ tiến vào, tất cả người giúp việc lập tức ngừng tay, đồng loạt cúi đầu chào đón họ một cách cung kính.
Cảnh tượng này hoàn toàn đối lập với sự hoang vu, đổ nát và tuyệt vọng mà Thịnh Hạ từng trải qua trong tận thế. Sự xa hoa nơi này khiến cô không khỏi cảm thấy phấn khích, tưởng chừng như đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.