Quý Đại Nha lại khịt mũi, cảm thấy bụi bẩn trong miệng còn chưa sạch nên dùng hai bàn tay to như quạt xoa xoa mặt và nói: “Mặt muội cũng rất đau.”
Vừa nói, nàng ấy vừa nhìn Quý Kinh Bạch đang trầm mặc đứng ở bên cạnh, vô cùng oán hận: “Ca ca, huynh giẫm lên người muội đúng không? Muội vừa nghe nói Quả Quả bảo huynh bỏ chân ra…”
“...... Khụ!” Quý Kinh Bạch đưa nắm đấm lên môi, như bị sặc, ho khan dữ dội, vô cùng xấu hổ, giẫm lên người muội muội của mình, bây giờ thậm chí hắn còn không cảm thấy thoải mái với chính đôi bàn chân đó.
“Phụt!” Diệp Quả Quả không nhịn được cười.
Quý Kinh Bạch: “...”
Chỉ im lặng một lúc, Quý Kinh Bạch xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Quả Quả, nói rõ là muốn Diệp Quả Quả cho hắn một chút thể diện. Diệp Quả Quả cố gắng kìm nén tiếng cười, nhưng nàng vẫn không kìm nén được.
Nàng luôn là một người có tính cách hướng ngoại.
Quý Kinh Bạch thấy tiểu tức phụ không kìm nén được chút nào, không nhịn được mà đau lòng. Cuối cùng một tay túm lấy tiểu tức phụ, tay kia ấn cái đầu nhỏ của tiểu tức phụ vào trong lòng mình, mắt không thấy tim không đau.
Diệp Quả Quả chỉ ngạc nhiên một lúc nhưng không đẩy hắn ra. Sau đó, nàng chỉ dùng một bàn tay nhỏ bé ôm eo hắn, vùi mình vào trong lòng hắn, cười càng thêm vô liêm sỉ.
Rõ ràng cười đến mức toàn thân phát run, nhưng tay nàng vẫn vững vàng cầm chắc ngọn đèn trong tay, không nhúc nhích.
Quý Đại Nha chỉ cảm thấy rằng đôi mắt của mình sắp bị mù. Không phải hôm qua ca ca của nàng ấy đã trở về sao, tại sao huynh ấy lại trông như thế này với đại tẩu của nàng ấy...?
Quý Kinh Bạch thấy ánh mắt của muội muội sắp rơi ra ngoài, mới nhận ra hành động của mình không phù hợp, nhưng hắn không giải thích rằng mình chỉ đối xử với tiểu tức phụ của mình như một đứa trẻ, mà lại ho khan, sau đó cầm lấy ngọn đèn dầu trong tay Diệp Quả Quả, tay kia vẫn ôm lấy Diệp Quả Quả.
Diệp Quả Quả vẫn còn vùi đầu vào trong lòng hắn, cười. Hai bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm lấy eo hắn.
Quý Kinh Bạch im lặng một lúc, ánh mắt tập trung dán lên người muội muội của mình.
Muội, muội ấy... Lông mày rậm, đôi mắt to, trán rộng và mũi thẳng, lưng hổ, mạnh mẽ như một con gấu. Cho dù có nhìn từ góc độ nào đi nữa thì trông nàng ấy đều giống như một... Nam nhân.
Vẫn là...... một nam nhân mạnh mẽ.
Không có gì ngạc nhiên khi đại bá nói rằng hắn biết ngay khi nhìn thấy nàng ấy, hóa ra đây là lý do tại sao muội muội của hắn chưa thành thân.
Tâm trạng của Quý Kinh Bạch có chút phức tạp.
Vừa rồi chỉ có ánh trăng nhưng hắn cũng không nhìn rõ, cũng không để ý tới. Bây giờ hắn đang cầm đèn trong tay, hắn cũng đã có thể nhìn rõ, trên đầu muội muội có hai búi tóc không rõ ràng, nhưng trông nàng ấy vẫn không giống nữ tử chút nào, mà còn giống đàn nam nhân. Hai búi tóc trên đầu trông rất lạ, không có gì nổi bật, tốt nhất là búi tóc lên như nam nhân.
Bởi vì nàng ấy làm công việc nặng nhọc cho một gia đình lớn, quần áo trên người nàng ấy là quần áo của những người thấp kém. Cho dù đó là quần áo của nữ tử, nhưng họ vẫn không thể che giấu sự vạm vỡ của nàng ấy....
Quý Kinh Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng muội muội của mình anh tuấn như thế nào. Khi còn nhỏ, muội muội của hắn rông rất bình thường, ai mà biết được, khi lớn lên nàng ấy lại trông như thế này. Hắn không có gì để phàn nàn, dù sao đó cũng là muội muội của hắn. Cho dù nàng ấy có như thế nào thì hắn vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của một huynh trưởng.
Chỉ là muội muội này trông không giống muội muội chút nào, mà giống đệ đệ hơn. Hắn không ngờ muội muội lại lớn lên như thế này, điều này khiến hắn cảm thấy có chút phức tạp.
Nghĩ rằng mình đã giẫm lên người muội muội, hắn hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng không được tự nhiên: “Không sao chứ?”
Quý Đại Nha lập tức mỉm cười: “Không sao, không sao, người muội vừa thô vừa dày, chỉ là hơi đau mà thôi.”
Khi Quý Kinh Bạch nghe thấy điều này, hắn rất vui vì vừa rồi hắn không sử dụng nhiều sức lực. Nếu hắn dùng hết sức lực, sợ rằng muội muội của hắn sẽ chết mất.