Liễu Tiên Bạch

Chương 20.1: Hỏi nhiều thật đấy

Hơn nữa... Cũng không có gai ngược, ngoại trừ hơn lớn chút ra, cũng giống dươиɠ ѵậŧ của người bình thường...

Đương nhiên Liễu Tiên Bạch nhận ra cô đang quan sát hắn, nhấc mắt lên, Lâm Văn Nghệ vội vàng quay đầu, lại kéo áo lông đắp lên người, thân thể cùng mặt đều bỏng cháy, đến cả cổ họng cũng bắt đầu phát khô...

Liễu Tiên Bạch tiện tay để chiếc quần cởi ra ở một bên trên giường, quỳ một gối xuống trước người cô, thân thể to lớn chặn đi nguồn sáng vốn cũng không tính là sáng ngời, đưa tới một cái bóng, cũng cho Lâm Văn Nghệ có một loại cảm giác áp bách chưa bao giờ có.

Tim cô đập nhanh hơn, theo bản năng lại muốn dịch ra sau, người đàn ông phía trước lại chợt giữ lấy bắp chân cô.

Tay của hắn rất lớn, cũng rất nóng, Lâm Văn Nghệ nín thở, thân thể cứng đờ, mà nguồn nhiệt lòng bàn tay hắn tràn ra cũng nhanh chóng thấm vào da thịt tháo chạy trên cẳng chân cô.

Lâm Văn Nghệ chỉ cảm thấy bắp đùi bủn rủn, cái loại tê dại như bị điện giật lại tản trong trong thành âʍ đa͙σ lần nữa, thậm chí còn mang theo cảm giác ngứa ngáy, làm cho xương cốt cô mềm nhũn...

"Ưʍ..." Cô mất kiểm soát hừ nhẹ ra tiếng, rõ ràng là muốn căng mình ngồi dậy, nhưng lại yếu ớt dựa lưng nằm xuống, âʍ ɦộ ngứa ngáy tê dại lại mấp máy ứa ra nước.

Liễu Tiên Bạch nhìn bộ dáng cô hơi hơi nhíu mày, hé mở cánh môi thở dốc, tay kia vươn tới trước ngực cô, kéo chiếc áo lông đang khóa lại trên người cô.

Lâm Văn Nghệ càng nhíu chặt mày hơn, muốn nắm lấy chiếc áo lông kia, nhưng cô không còn sức lực, cả ngón tay cũng không còn sức nữa... Hơn nữa tầm mắt cô cũng trở nên mờ mịt, một loại cảm giác chóng mặt váng đầu...

"Tôi, không còn sức... Còn có chút chóng mặt, là do thuốc sao..." Cô hỏi, thanh âm vừa nũng nịu vừa mềm mại.

"Ừ." Liễu Tiên Bạch khàn giọng trả lời, rút áo lông đi.

Lúc trước Lâm Văn Nghệ được vớt lên lúc còn đang tắm rửa, chiếc áo lông này vừa được lấy ra, cả người cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường như vậy.

Đệm chăn đỏ thẫm thêu uyên ương mà Liễu Tiên Bạch cố ý chuẩn bị lúc trước, khiến cho da thịt trắng noãn của cô trông càng thêm trắng nõn, mấy sợi tóc còn hơi ẩm ướt vương trên cổ cùng trên thịt vυ' mượt mà sung mãn, trông đặc biệt gợi cảm.

Gân mạch vờn trên dươиɠ ѵậŧ lại phồng lên, đồng thời cũng mang theo xúc cảm đau đớn, Liễu Tiên Bạch nhíu lông mày, buông bắp chân của cô ra, nghiêng người cầm lấy một cái hộp sứ hình tròn màu trắng từ bên gối.

Lâm Văn Nghệ thuận theo tay của hắn nhìn sang, "Cái kia lại là... cái gì?"

"Thuốc mỡ, bôi ở trên dươиɠ ѵậŧ có thể vào dễ hơn." Liễu Tiên Bạch lấy một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng xoa một các, thuốc mỡ như mỡ dê kia liền hoàn toàn tan ra.

"Ồ..." Chỗ này của hắn thật nhiều thứ đồ kỳ quái, "Cái đó... được làm từ gì vậy?"

Liễu Tiên Bạch buông hộp sứ, cầm chặt dươиɠ ѵậŧ trướng đau giữa hai chân, vuốt lên vuốt xuống, muốn quét mỡ bôi trơn cho đều hơn, cũng để giải tỏa một chút, đồng thời quay đầu nhìn về phía cô đang càng lúc thở càng dồn dập.

Giờ phút này cô không chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, đến cả thân thể đều hiện ra màu hồng phấn nhàn nhạt, hai tay mềm oặt đặt bên cạnh người, hai chân nhỏ trắng nõn khẽ tách ra, vòng eo giãy dụa theo biên độ nhỏ, như là rắn nước, chắc là huyệt đã bắt đầu tê ngứa...

"Cô nhiều câu hỏi thật đấy."

"Tôi uống rượu... Sẽ nói nhiều..."

"..." Xem ra không riêng gì thuốc, đến rượu cũng bắt đầu ngấm rồi, thứ rượu kia được cất cả trăm năm tác dụng chậm nhưng rất là mãnh liệt.

Liễu Tiên Bạch buông dươиɠ ѵậŧ ra, chen vào giữa hai chân khẽ nhếch của cô, giữ đầu gối vặn bung hai chân cô ra, tầm mắt rơi vào trên huyệt nhỏ hồng non ẩm ướt cô.

Không chỉ có hồng, còn rất nhỏ... Trông có vẻ cắm hai ngón tay vào cũng không dễ dàng, có vẻ như... dù đã bôi thuốc mỡ rồi cũng không dễ vào cho lắm...

Hai chân bị vặn bung ra như vậy, cây gậy kia lập tức đối diện chỗ giữa hai chân cô, Lâm Văn Nghệ có chút sợ sệt, đồng thời đầu quả tim cũng xẹt qua một dòng nước ấm, huyệt nhỏ co rụt lại tiếp tục chảy nước.

Dịch thể trong suốt ứa ra từng chút một từ trong cánh thịt hồng nhạt, hình ảnh da^ʍ mỹ làm cho con mắt của Liễu Tiên Bạch càng tối tăm hơn.

Hắn ngừng thở, bàn tay to nắm đầu gối cô bẻ hai chân ra cho rộng hơn, lại kéo lên cao hai phần, làm cho huyệt nướt non mềm vểnh lên, khe thịt nho nhỏ hé ra một cái miệng, lộ ra da thịt mềm mại đỏ tươi bên trong...

"Ưʍ..." Dây chằng nơi đùi cũng bị lôi kéo đến có chút đau đớn, Lâm Văn Nghệ nhíu mày hừ ra tiếng, tim như nhảy đến cổ họng, "Sắp, sắp đi vào sao..."