Cuối cùng có tiếng bước chân từ bên kia đường mòn truyền lại.
Bố vị khác mời nữ đã đến đủ, vậy người tiếp theo lên sân khấu chắc chắn là khách mời nam.
Các nữ khách quý dừng thảo luận, nhìn về hướng đường mòn bên kia.
Người đàn ông đi đến là một chàng trai đeo kính râm mặc quần màu trắng.
Một mái tóc xám bạc nổi bật dưới ánh mặt trời. Trên tay hắn là một chiếc vòng tay thể thao. Nửa thân trên để trần, chỉ mặc chiếc quần short trắng và giày thể thao xá.
Khi hắn bước đến, ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật làn da ngăm khỏe khoắn cùng cơ bụng sắc nét.
Mái tóc bạc óng ánh dưới nắng. Bởi vì đeo kính râm nên không ai có thể nhìn rõ ánh mắt hắn, cũng không thể đoán được biểu cảm của hắn lúc này.
Các nữ khác mời đều biết hắn.
Đặc biệt là Kiều Vận, sau khi nhìn thấy hắn, cười khẽ giống như đang rất vui.
“Lăng Dữ đến.” Lục Thanh Thanh buột miệng thốt ra.
[Không ngờ là Lăng Dữ lại có cơ bụng, tôi muốn ngất xỉu!]
[Trời ạ, bà thím già này nhìn dáng người của hắn cũng phải đỏ mặt.]
[Cái này chúng ta được xem miễn phí à?]
[OMG, dáng người này, cơ bụng này, mẹ ơi!]
[Ô ô ô, dáng người Lăng Dữ đẹp quá đi mất.]
Lăng Dữ đi đến, nhìn mấy nữ khách mời, sau đó tìm một vị trí cách xa mấy cô gái rồi ngồi xuống.
“Chào mọi người.”
Nhìn qua hắn hơi không tự nhiên, giọng nghe thanh lãnh nhưng lại hơi ngây ngô.
Kiều Vận vừa rồi còn đầy vẻ kiêu ngạo, khi nhìn thấy Lăng Dữ lập tức thay đổi thái độ 180°, đáp lại với vẻ thân thiện:
“Chào anh, tôi là Kiều Vận.”
Lăng Dữ khẽ gật đầu với cô.
Đặng Hân Nhu đã từng gặp Lăng Dữ trước đây, cả hai từng tham gia chung một chương trình giải trí, nên cô chỉ mỉm cười chào hỏi:
“Lăng Dữ, lâu rồi không gặp.”
Lăng Dữ gật đầu: “Chị Hân Nhu.”
Lục Thanh Thanh cũng khách sáo chào hắn:
“Chào anh, tôi là Lục Thanh Thanh.”
Lục Thanh Thanh đã lâu không tiếp xúc với người khác giới lạ mặt, xung quanh cô toàn là những người quen thuộc. Trước khi đến đây, cô lo lắng mình sẽ cảm thấy ngại ngùng, và thực tế đúng là có chút căng thẳng thật.
Lúc này, chỉ còn lại Ngu Tích chưa lên tiếng.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô.
Cũng đúng lúc đó, họ mới nhận ra Ngu Tích đã tháo kính râm xuống.
Đôi mắt cô linh động và trong trẻo. Khoảnh khắc cô ngước lên, cả nhóm người ngồi cạnh đều bất giác sững sờ.
Đôi mắt ấy quá đẹp!
Giống như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời sa mạc, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ nhưng lại mang theo nét huyền bí khó tả.
Sâu thẳm nhưng không mất đi sự sắc sảo.
Kiều Vận không ngờ cô gái này lại sở hữu một đôi mắt đẹp đến vậy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô ta che kín mít như thế, chắc chắn ngoại hình và dáng người đều chẳng ra gì.
Hơn nữa, suốt từ nãy đến giờ đều không tháo kính, vậy mà ngay lúc Lăng Dữ xuất hiện mới chịu bỏ ra.
Chắc chắn là cố tình!
Thực ra, Ngu Tích tháo kính chỉ để nhìn rõ xem nam khách mời có phải là người yêu cũ của mình hay không. Còn tại sao trước đó không tháo? Rất đơn giản—cô không muốn! Trời nắng chói chang thế kia mà.
Nhưng Kiều Vận đã nghĩ theo hướng khác.
Khán giả đương nhiên cũng có cùng suy đoán.
[ Cô gái này tâm cơ thật đấy! Vừa thấy Lăng Dữ là vội tháo kính!]
[ Nhưng mà phải công nhận, đôi mắt cô ấy đẹp thật, qua màn hình nhìn đã thấy mê rồi, ngoài đời chắc còn hút hồn hơn nữa.]
[ Chắc chỉ có đôi mắt là đẹp thôi, nếu không thì sao lại không dám lộ mặt?]
[Cố tình để lộ đôi mắt, đúng là tâm cơ, ghét nhất kiểu con gái như thế này!]