Ánh mắt của Lục Tầm Chi dừng lại trên khuôn mặt Kỷ Hà một lúc rồi thu lại, anh không để ý tại sao cô lại có phản ứng mạnh mẽ như thế.
Anh kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống, thấy trên bàn không có gì, anh thuận tay lật menu.
“Cô Kỷ có món nào kiêng không? Hoặc là muốn ăn món gì?”
Kỷ Hà thoát khỏi những cảm xúc rối bời, cô điều chỉnh lại hơi thở, mím môi cười: “Tôi ăn gì cũng được.”
Hai tay cô đan vào nhau đặt trên đùi, vẫn còn đang run nhè nhẹ.
Lục Tầm Chi giơ tay lên, nam phục vụ đứng bên cạnh lập tức bước tới.
Mặc dù Kỷ Hà nói ăn gì cũng được, nhưng mỗi khi Lục Tầm Chi gọi món đều lịch sự hỏi ý kiến của cô. Mà cô nào có ý kiến gì, chỉ biết gật đầu.
Nhân lúc Lục Tầm Chi đang nói chuyện với nhân viên phục vụ, cô chăm chú nhìn Lục Tầm Chi, khuôn mặt này so với trong ký ức không khác biệt là bao, nhất là ánh mắt luôn hờ hững, lạnh nhạt khi nhìn người khác.
Chắc hẳn anh không nhớ ra cô.
Con gái dậy thì thay đổi hoàn toàn, huống chi Kỷ Hà của thời trung học luôn đeo một cặp kính đen dày.
Nhớ lại quá khứ, số lần cô và Lục Tầm Chi gặp nhau không quá năm lần, hơn nữa lúc đó cô là người có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, chẳng hề để lại chút ấn tượng sâu sắc nào cho người khác.
Ví dụ như buổi họp lớp trung học năm trước, lớp trưởng nói không được thiếu một ai, kết quả cô vì đi học ở nơi khác nên không thể tham gia, nhưng cũng không có ai phát hiện ra thiếu mất cô.
Mà Lục Tầm Chi mười năm không gặp, dựa vào đâu có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô chứ?
Hôm nay anh đến, chắc là bị ép buộc thì phải?
Người đàn ông như anh, không thể nào thiếu người thích.
Vẫn còn nhớ, năm Lục Tầm Chi học lớp 12, có một nữ sinh cùng khối bày tỏ tình cảm với anh một cách rầm rộ, theo như Kỷ Hà biết thì Lục Tầm Chi không chấp nhận đối phương, nhưng nghe nói sau khi tốt nghiệp nữ sinh kia cũng không từ bỏ việc theo đuổi anh.
“Chỉ vậy thôi.” Lục Tầm Chi chốt lại mấy món thanh đạm dễ ăn, quay đầu lại thì phát hiện Kỷ Hà đang nhìn mình chằm chằm.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Có cần gọi thêm đồ ngọt tráng miệng không?”
Lục Tầm Chi nhìn sang với ánh mắt cười như có như không: “Cô Kỷ có cần không?”
Kỷ Hà chạm phải ánh mắt đó, trong lòng liền hoảng hốt, vội vàng thu lại tầm mắt, gò má nóng bừng cười nói: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ vừa đi, xung quanh dường như đều yên tĩnh lại.
Nhà hàng này ở Bắc Kinh thuộc loại cao cấp, khách đến đây đều tự giác giữ gìn lễ nghi, âm lượng khi nói chuyện đều không quá lớn.
Tay Lục Tầm Chi lơ đãng đặt trên thành ly thủy tinh, khẽ nhướng mày: “Cô Kỷ, tôi không hiểu rõ lắm về tình hình của cô, cô có thể nói cụ thể hơn không?”
Kỷ Hà thu lại sự ngạc nhiên trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Được.”
Thật ra cô không biết nên nói gì, cũng là nghĩ đến đâu nói đến đó. Nói về công việc và tình hình gia đình, sau khi tốt nghiệp liền vào trường trung học làm việc, mẹ Tùy và cục trưởng Kỷ đã ly hôn, rồi mấy năm trước lại tái hôn, cô từng có một người cha dượng, em trai Kỷ Thuật đang học đại học ở Thượng Hải.
Lục Tầm Chi không chủ động nói về tình hình của mình, khiến cô phải vắt óc suy nghĩ hỏi anh mấy câu, anh trả lời cũng tương đối ngắn gọn, qua loa, giống như không muốn để người khác hiểu sâu hơn về mình.
Thức ăn vừa được dọn lên, bầu không khí rơi vào im lặng.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc, Lục Tầm Chi chủ động thanh toán xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Kỷ Hà cúi đầu nhìn giày của mình, mắt len lén liếc sang bên cạnh, nhìn thấy bóng dáng của Lục Tầm Chi, trong nháy mắt tim đập như trống, vẫn cảm thấy thật không chân thực.
Người trong mộng thời niên thiếu, không ngờ mười năm sau lại gặp lại, còn xuất hiện trong một tình huống không ngờ tới.