Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 148: Thật bại hoại

Tống Hàn Thanh: "Ai biết nàng ta lại làm cái gì."

Trong lúc hai sư huynh muội đang nói chuyện, thì đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Mộc Trọng Hi không tổ chất trực tiếp xông vào, nói thẳng vấn đề: "Sư huynh với sư muội nhà ta mất tích rồi."

"Người là do các ngươi vứt ở đây." Tiết Dư lúc quay trở lại liền phát hiện không thấy dấu vết của hai người kia đâu nữa, làm cho hắn sinh ra dự cảm không tốt, ít ra hắn vẫn còn chút lễ độ hỏi: "Có thể kêu mấy tu sĩ Kim Đan của nhà ngươi ra được không?"

Vân Thước ngồi một bên liền yên lặng cong khóe môi, khi nghe tin Diệp Kiều mất tích, phản ứng đầu tiên của nàng không phải lo lắng, mà là có chút mừng thầm trong lòng, nàng cố gắng đè xuống cảm xúc vui mừng này, nhẹ nhàng nói: "Nơi này là Tống gia,.chứ không phải Trường Minh Tông của các ngươi."

"Cho dù cùng là một trong năm đại tông môn như nhau, cũng không thể ép buộc Đại sư huynh của ta tìm người như vậy.”

Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn qua, nhịn không được hỏi: "Diệp Kiều?"

"Ngươi lo lắng cho Diệp Kiều?"

Hừ.

Đám thúi tha này đúng là không biết xấu hổ, bộ không rõ về năng lực gây chuyện của Diệp Kiều sao?

Lo lắng cho Diệp Kiều, không bằng lo lắng cho nhà của hắn một chút, liệu nó có thể kiên cường chống đỡ đến lúc bọn họ rời đi mà không bị sập hay không.

"Nàng ấy chỉ mới Trúc Cơ Trung Kỳ." Tiết Dư vẫn không yên tâm, nhìn về phía Tổng Hàn Thanh, nghĩ nghĩ: "Tống gia các ngươi cũng không ít cao thủ, cho chúng ta mượn mấy người sẽ không có vấn đề gì đi, đến lúc đó linh thạch ghi sổ cho Tiết gia là được rồi."

Tống Hàn Thanh nghe vậy cười lạnh, chuẩn bị ra giá, "Một tu sĩ Kim Đan, ba vạn linh.thạch thượng phẩm."

Tiết Dư bình tĩnh nói: "Linh thạch không thành vấn đề, cho nên hiện tại có thể gọi người chưa?"

Biết sao giờ, ai biểu nhà hắn giàu làm gì. Tống Hàn Thanh lại thích xem bộ dáng sốt ruột của mấy người Trường Minh Tông, khóe môi chợt nhếch lên, chuẩn bị kéo dài âm thời gian, "Trước tiên đừng vội…”

Nhưng mà Chu Hành Vân căn bản lười nghe Tống Hàn Thanh nói nhảm, vươn tay tóm cổ hắn lôi đi, giọng điệu uể oải, "Nói nhiều quá."

Có thể động tay động chân thì đi nói mấy lời vô nghĩa làm gì.

Chu Hành Vân tóm lấy Tống Hàn Thanh, đi ra khỏi cửa, không nhanh không chậm nói: "Nghe đây, Tống Hàn Thanh đang ở trong tay ta, nếu muốn giữ mạng của hắn, thì phải làm theo lời ta."

Trong nháy mắt một đám cao thủ của Tống gia đang ẩn nấp liền bị kinh động.

Trong tay xách theo con tin, ba người không còn sợ gì cả, dưới sự dẫn dắt của Chu Hành Vân, toàn bộ cao thủ liền chạy đến nơi Diệp Kiều mất tích.

"..." Tống Hàn Thanh bị bắt cóc đã tức muốn hộc máu, hắn quả nhiên không thể xem nhẹ đám người Trường Minh Tông này mà.

Má nó, đám Kiếm tu này, một tên so với một tên còn đê tiện hơn.

Chu Hành Vân trước kia không có như vậy.

Tống Hàn Thanh đã từng tiếp xúc với Chu Hành Vân, khi đó hai bên cùng xuống núi rèn luyện, mỗi người dẫn theo một đến hai thân truyền, Tống Hàn Thanh lại ỷ vào bên Trường Minh Tông ít người, nên đã công khai bày trận chiếm đoạt linh thảo.

Chu Hành Vân cũng lười so đo, nên đã yên lặng dẫn nhóm của mình đi nơi khác tìm.

Trước kia rõ ràng Chu Hành Vân rất lười so do!

Sao bây giờ lại thành như vậy, không lẽ có sư muội rồi nên thay đổi?

Tống Hàn Thanh hừ một cái.

***********

Bên kia Diệp Kiều nhìn thấy tốc độ chạy trốn của mấy tu sĩ, khóe môi chậm rãi nhếch lên, có một tu sĩ quay đầu lại liền phát hiện nữ nhân phía sau có chút quen mắt.

"Diệp Kiều?"

Trang phục màu trắng, bên hông treo một cây gậy, đặc điểm này không phải là Diệp Kiều đang bị bọn họ truy bắt hay sao?

"Nàng hợp tác với Quỷ tu kia ư?" Mọi người ngay lập tức liền hiểu rõ, sắc mặt trầm xuống, đưa ra kết luận: "Cho nên nàng mới nói tiểu quỷ kia là con trai của nàng."

"Nàng là thân truyền thế nhưng lại sa đọa đi giao du với tà ám."

"..." Người duy nhất biết rõ chân tướng, Minh Huyền: Mẹ nó, sao càng đoán càng lố vậy!

Diệp Kiều ôm theo quỷ nhỏ, cùng Minh Huyền dồn ép nhóm người này đến một căn phòng, sáu tu sĩ Kim Đan hiện tại đã run bần bật, giống như chịu phải cảnh hàng tháng bị ép giao hết tiền lương cho vợ mình.

Tiểu Tê yên lặng nói: "Ta đói bụng."

Muốn ăn.

Giọng quỷ nhỏ âm trầm, lại thêm trên gương mặt không có biểu cảm gì, làm cho sáu người bị dọa điên.

Có người thiếu chút nữa chân đã mềm oặt mà quỳ xuống, "Đại lão tha mạng, tha mạng a!! Về sau ngươi bắt chúng ta làm cái gì chúng ta liền làm cái đó, đừng ăn chúng ta, chúng ta đã bảy ngày không tắm rồi."

Diệp Kiều nhìn chằm chằm bọn họ vài giây, cố tình tạm dừng một hồi lâu, bộ dáng chậm rãi kia, làm tim mỗi người muốn dâng lên tận cổ.

"Thật sự?" Sau đó nàng hỏi.

"Thật sự!" Mấy người điên cuồng gật đầu.

"Vậy trước tiên các ngươi đánh nhau cho ta xem đi." Giọng nói của nàng bình tĩnh, câu được câu không xoa đầu tròn của Tiểu Tê, tư thế giống như đã đem nơi này trở thành địa bàn của mình.

Lời của Diệp Kiều không khác gì mang đến ánh sáng hi vọng cho bọn họ, sáu người liền liếc nhau, vì mạng sống của bản thân mà trở mặt với đồng đội.

Vốn dĩ đây là giữa đường lập nhóm, nên làm gì có cảm tình với nhau, hơn nữa một khi đã tiếp nhận Huyền Thưởng Lệnh thì bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì.

Trong lúc nhất thời cả căn phòng liền lung lay sắp đổ.

Thừa dịp sáu người đánh nhau, Tiểu Tê liền tựa vào bên tai Diệp Kiều, nói nhỏ: "Có người muốn tìm ta."

Diệp Kiều suy tư một lát: "Là mẫu thân trước kia của ngươi đi?" Quỷ tu kia nhất định có phương thức đặc biệt nào đó để liên lạc với Tiểu Tê, vừa lúc nàng đang sầu không biết hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, thì Quỷ tu kia lại tự xuất đầu lộ diện.

Nhóc quỷ gật đầu.

Diệp Kiều sờ đầu nó, "Vậy ngươi tìm gặp nàng đi, đợi khi nào chúng ta đánh nhau, thì ngươi lại quay về đây được không?"

Nàng rất mong chờ đến lúc nhìn thấy được biểu tình của Quỷ tu kia khi biết quỷ nhỏ phản bội.

"Dạ."

Nó là nhóc quỷ có mới nới cũ, có người mẹ thứ hai, liền không do dự đá mông người mẹ thứ nhất.

Minh Huyền đúng lúc hỏi: "Con trai của ngươi đi rồi, vậy chúng ta chạy luôn hay sao?"

Ở đây tận sáu Kiếm tu, Minh Huyền đã bắt đầu âm thầm bày trận, dự định đến lúc bọn họ nhận ra sự thật, thì hắn sẽ bắt lấy Diệp Kiều chạy trốn.

"Chạy gì mà chạy."

"Không sao đâu mà yên tâm đi, có khí thế lên." Diệp Kiều lấy từ trong túi trữ vật ra một cái đầu lâu, hơi mỉm cười, "Tin ta."

Đệt.

Nhìn thấy thứ Diệp Kiều đang cầm làm Minh Huyền sợ đến run tay, "Đây là cái gì?"

Diệp Kiều chọt chọt hắn, "Là xương của yêu thú."

"Nguyên Anh Kỳ, rất đáng giá."

Loại xương này là nguyên liệu mà Khí tu hay sử dụng, do đó giá trị của nó trên thị trường cũng không thấp, khi Diệp Kiều gϊếŧ yêu thú trong bí cảnh, gặp phải con nào có tu vi cao thì nàng sẽ đem xương của nó bỏ vào túi của mình.

Trước đó vẫn chưa có thời gian rảnh để đem đi bán, nên hiện tại có thể lấy ra sử dụng rồi.

Minh Huyền: "Ngươi tính làm gì?”

Cầm đầu lâu trên tay, làm cho khí chất của nàng không khác gì mấy tên biếи ŧɦái.

Diệp Kiều ném lên ném xuống đầu lâu trong tay, sau đó chậm rãi nhìn đám tán tu.

Giây tiếp theo bọn họ liền sợ tới mức đánh nhau càng thêm kịch liệt.

A a a, Diệp Kiều là tên biếи ŧɦái! Thế nhưng lại đem đầu người cầm chơi.

Nàng có thể lấy được hạng nhất ở hai trận đấu, quả nhiên không phải dựa vào phương thức đứng đắn gì!!

"Ngươi xem." Diệp Kiều rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ, chậm rãi ném xương yêu thú qua cho Minh Huyền: "Học hỏi đi."

Minh Huyền: "Quấy rầy rồi."

Thật bại hoại, thật đê tiện quá mà.

Một đám tu sĩ bị ép phải nhảy nhót lung tung, thương tổn nhau, Diệp Kiều lại ở phía sau vô tình kích động bọn họ, trường hợp này liền trở nên rất náo nhiệt.

Vân Thước theo nhóm Mộc Trọng Hi đi tìm Diệp Kiều, khi nhận thấy được hơi thở xuất hiện trong một khắc, nàng liền cắn môi,.nhỏ giọng nói: "Sao Diệp Kiều sư tỷ lại chạy loạn khắp nơi như vậy, gây phiền phức cho người khác quá đi."

Thấy không ai để ý tới nàng, Vân Thước lại không ngừng cố gắng mở miệng, "Hơn nữa nàng chỉ mới Trúc Cơ, Minh Huyền sư huynh khẳng định là bị nàng làm cho liên lụy."

Không phải sao.

Mấy tu sĩ đi theo cũng có suy nghĩ như vậy, dọc đường bọn họ thấy Tống Hàn Thanh bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên chính là tưởng đâu có sát thủ muốn ám sát.

Lúc sau mới ý thức được, là do thân truyền Trúc Cơ của Trường Minh Tông xảy ra chuyện.

"Trúc Cơ cũng đừng có đi gây chuyện như vậy, ngồi ngốc ở tông môn của mình không phải sẽ tốt hơn sao, như hiện tại chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác." Có tu sĩ khó chịu, hắn xem thường nhất chính là mấy thân truyền giống như vậy.

Hắn chưa xem Đại hội thi đấu bao giờ, nên ở trong mắt hắn, thân truyền chính là một đám ngu ngốc chỉ biết ngồi hưởng tài nguyên tốt nhất từ năm tông mà thôi.

Đám Mộc Trọng Hi không thèm quan tâm đến thái độ của mấy người này, vẫn bận rộn đi tìm xung quanh, cuối cùng cũng xác định được vị trí.

"Đi mau!"

Hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh,Diệp Kiều với Minh Huyền bị ăn hϊếp ra sao luôn rồi.

Đến lúc đó hắn nhất định phải hung hăng cười nhạo bọn họ, a bậy...không phải, là tốt bụng an ủi bọn họ mới đúng.

"Diệp Kiều! Chúng ta tới cứu ngươi đây."

"Phanh" một tiếng, cánh cửa đã bị Mộc Trọng Hi dùng chân đá bay.

Giây tiếp theo cảnh tượng trước mắt liền làm cho mọi người trầm mặc.