Ta Dựa Bãi Lạn Cứu Vớt Toàn Tông Môn

Chương 130: Địch lùi ta tiến

Bọn họ chơi dơ, thì Diệp Kiều cũng có thể.

Để coi ai thâm hơn ai.

Trưởng lão của ba tông ngồi bên ngoài thấy vậy liền giật giật mày: "Con nhóc Diệp Kiều

này, dắt theo nhiều người như vậy, muốn làm gì đây?"

"Ai mà biết." Đối với Diệp Kiều, bọn họ đều đã từ bỏ suy đoán, hoàn toàn đoán không ra nàng muốn làm cái gì.

*********

Trăng lên đầu cành tre, bóng đêm phủ kín, bên trong bí cảnh truyền đến tiếng động sột sột soạt soạt, có hai thân truyền đang ngồi xổm không chớp mắt trên cây, bị nhiệt độ làm cho chảy mồ hôi đầy đầu, Diệp Kiều.có pháp khí nghe lén, nên rất dễ biết được vị trí bọn Diệp Thanh Hàn dựng trại đóng quân.

Tu sĩ cũng không thể không ngủ, đặc biệt là khi tiêu hao linh lực sau đợt đánh nhau thì một đám đều mệt mỏi từ thể xác lẫn tinh thần.

Lúc này nghe được con bướm trở nên yên ắng, Diệp Kiều liền tiếp tục kiên trì chờ đợi, thật nhanh đã nghe thấy tiếng ngáy của một ai đó, thế là nàng nháy mắt ra hiệu.

Hai mũi tên nhắm ngay phương hướng của ba tông lao đến.

"Chạy đi, nhanh lên!"

Miểu Miểu mới vừa bắn xong mũi tên, thì Diệp Kiều liền kéo nàng chạy đi.

Mũi tên xuyên vào kết giới, cắm xuống ngay dưới chân Tống Hàn Thanh, khi nghe được động tĩnh hắn liền bật dậy sau đó chạy lại đá Sở Hành Chỉ tỉnh giấc: "Có người tới."

Nhưng mà sau khi Sở Hành Chi đi ra ngoài tra xét tình huống, thì người đã sớm chạy mất dép.

“...”

"Vừa rồi có người lại đây."

Tuy động tĩnh này rất nhỏ, nhưng đã làm cho toàn bộ thân truyền tỉnh giấc, Diệp Thanh Hàn mệt mỏi xoa mi tâm, "Chắc là do mấy người Trường Minh Tông làm đó."

"Buổi tối hôm nay cử ra một người canh giữ

đi.”

Tinh thần của bọn họ đều uể oải, ba ngày trước đó đã không được nghỉ ngơi, chỉ toàn đi gϊếŧ yêu thú, lại không có đan dược, nên trạng thái của nguyên một đám bây giờ hoàn toàn không tốt chút nào.

Buổi tối vốn dĩ tính toán nghỉ ngơi cho tốt, ai ngờ nửa đêm lại có người đến.

"Sở Hành Chi canh đi." Diệp Thanh Hàn vẫn còn chút tình cảm đồng môn, "Rồi gần sáng đến ta."

Vì thế tiếp đó, Sở Hành Chi đành phải ngồi canh một tiếng, lại bị nhiệt độ làm cho.phiền lòng, nửa đêm chỉ cần một chút gió thổi lay ngọn cỏ thù hắn đều phải đi tới xem xét, kết quả cũng không phát hiện được gì hết.

Diệp Kiều mang theo một đám Đan tu khua chiêng múa trống gần chỗ nghỉ ngơi của ba tông nửa ngày, đợi khi Sở Hành Chi tới gần thì chạy.

Chạy...?

"Khùng hết rồi hả." Tô Trạc nhịn không được mắng.

Bọn họ muốn ngủ cũng không được, mà không ngủ cũng không được.

Còn thường xuyên bị âm thanh ầm ầm đùng đùng dọa cho bật dậy.

Không ngờ Diệp Kiều lại chơi trò tra tấn tinh thần a a a!

Sở Hành Chi kéo lê lết thân mình mỏi mệt quay về, "Bọn họ chơi cái gì vậy? Không bóp nát thẻ thân phận, cũng không cướp lại túi trữ vật, chỉ gây âm thanh ồn ào để hù chết chúng ta thôi sao?"

Khí tu thần thức vốn dĩ đã nhạy cảm, đến cả Tần Hoài cũng bị tra tấn muốn điên, thế là hắn lạnh mặt nói, "Kệ bọn họ, lo ngủ đi, mấy tên đó cũng không dám mặt đối mặt với chúng ta đâu."

Sau khi Diệp Kiều tới lui bốn năm lần, bọn họ đều cho rằng nàng chỉ muốn quấy rối, vì vậy liền giảm cảnh giác.

Diệp Kiều bên kia chính là muốn kết quả như này, nàng âm thầm phun ra ba chữ: "Chúng ta đi."

Minh Huyền thấy thế hưng phấn đi lên. Hắn đối với mấy quả bom của Diệp Kiều đã cảm thấy hứng thú từ lâu, nhưng lại bất hạnh không có cơ hội được thực nghiệm.

Thừa dịp những người này đang ngủ, đoàn người lại lần nữa lặng yên đi vào lều trại của ba tông.

Tống Hàn Thanh đã nhận ra hơi thở xa lạ, nhưng hắn đã rút kinh nghiệm từ những đợt quấy rối trước, nên cũng nghĩ đơn giản là lần này Diệp Kiều lại muốn phá phách mà thôi.

Không nghĩ tới giây tiếp theo, một loạt mấy viên tròn tròn nhỏ nhỏ nhỏ lăn vào.

Kèm theo đó là tiếng nổ ầm trời vang lên! "Đệt."

Đám thân truyền không kịp phản ứng liền bị nổ cho nằm rạp trên mặt đất.

Sở Hành Chi cũng bị dọa đến thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên: "A a a a!!"

Bị chiêu thức đánh lén bất ngờ của Diệp Kiều làm cho ba tông hoàn toàn hết dám ngủ, đành tụ lại để mở họp.

"Ngươi có đuổi kịp mấy người đó không?"

Diệp Thanh Hàn hỏi.

"Các ngươi cũng không phải không biết đi." Sở Hành Chi nghiến răng: "Đám người Trường Minh Tông kia chạy trốn còn nhanh hơn thỏ."

Cái khác thì không nói, nhưng công pháp của bọn họ rất tiện lợi, vừa có thể đánh vừa có thể chạy.

"Vấn đề ở chỗ làm sao bọn họ chống đỡ được ngày thứ tư? Tinh thần lại còn tốt như vậy, không đúng." Chúc Ưu nhíu mày: "Chẳng lẽ có cá lọt lưới?" Có Đan tu nào bị bọn họ quên mất không?

Tần Hoài lập tức nghĩ tới nhân vật mấu chốt: "Tiết Dư!"

"Hắn còn sống."

Bởi vì Tiết Dư vẫn luôn lưu lạc một mình, dẫn tới bọn họ đã quên mất hắn.

Sau khi Diệp Kiều nghe lén xong, thấy được ý định của ba tông kia thì liền nói, "Chúng ta đi."

Bọn họ cũng không ham chiến làm gì, gây chuyện xong thì chạy thôi.

Đánh du kích chính là địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, nếu thấy không ổn thì chạy.

Mấy người Diệp Thanh Hàn cả đêm cũng không dám ngủ, một đám mở to mắt cảnh giác mọi thứ xung quanh, kết quả lại phát hiện kẻ làm bọn họ mất ngủ, vậy mà không tới nữa!!

"A a a a. Ta muốn gϊếŧ Diệp Kiều." Sở Hành Chi bị tra tấn cả đêm muốn điên rồi.

Trên thế giới này vì sao vẫn còn tồn tại cái thể loại chơi dơ như Diệp Kiều chứ!!

Người xem bên ngoài liền líu lưỡi.

"Cười chết ta, đây là đánh du kích sao? Được nha được nha."

"Bọn họ làm sao mà chơi dơ bằng Diệp Kiều."

"Cha ngươi suốt đời vẫn là cha ngươi."

"Đúng vậy, Lãng Lãng vẫn là Lãng Lãng."