Chu Hành Vân với Diệp Thanh Hàn đánh nhau thì không phải là cuộc chiến mà ai cũng chen vào được, đây là trận đấu chân chính của hai người đứng đầu, trong lòng Diệp Thanh Hàn trầm xuống, nhìn chằm chằm Chu Hành Vân.
Trong khoảnh khắc khi hai kiếm khí va chạm liền bùng nổ, uy áp bao phủ cả một vùng, chỉ một phút ngắn ngủi mà cả hai người đã xuất ra mười mấy chiêu thức để thăm dò thực lực của nhau.
Sau khi Diệp Thanh Hàn đối đầu với Chu Hành Vân, thì nhạy bén phát hiện ra được.một vấn đề, "Hình như kiếm của ngươi không nghe lời thì phải?"
Chuyện kiếm của Chu Hành Vân thì Diệp Thanh Hàn đã sớm nghe qua, là linh kiếm, đã có ý thức, nên đối với Diệp Thanh Hàn chỉ có một thanh kiếm phổ thông thì hắn đã kém Chu Hành Vân một khoảng lớn.
Chu Hành Vân trả lời: "Nó hơi phản nghịch một chút."
Đoạn Trần là thanh kiếm do tổ tiên của Chu gia để lại, nên ai được chọn làm kiếm chủ.thì người đó chính là gia chủ tương lai.
Đoạn Trần không muốn chọn hắn, nhưng ngoại trừ Chu Hành Vân thì không ai rút được nó hết.
Cuối cùng chỉ có thể bị Chu Hành Vân nắm trong tay.
"Đoạn Trần vậy mà không muốn chấp nhận hắn ư?" Trưởng lão Vấn Kiếm Tông kinh ngạc: "Chẳng trách, một người một kiếm phối hợp không ăn ý với nhau. Phạn Phạn ồ, tình trạng của hắn như vậy bao lâu rồi?"
Tần Phạn Phạn bị hỏi: "..." Ai mà biết.
Thực tế sự hiểu biết của hắn về mỗi đệ tử là có giới hạn, đứa thì cả ngày sống buông thả, đứa thì thích chơi hèn ơi là hèn, đứa thì hay luyện đan hạ độc người khác, đứa thì ham xuống núi chơi mỗi ngày, đứa thì lấy thắt cổ làm niềm vui.
Nên đối với việc bọn họ biết gì hay không biết gì, Tần Phạn Phạn cũng bó tay.
Sau khi Chúc Ưu tách khỏi trận chiến của hai người kia một lúc, thì mới có lá gan đi lại gần, thử khuyên can.
"Đợi chút."
"Để ta nói chuyện với hắn một xíu nha." Nói xong Chúc Ưu liền cười thân thiện với mấy người Trường Minh Tông một cái, sau đó nhanh chóng kéo Diệp Thanh Hàn qua một bên.
Hai người liền tìm một nơi an tĩnh để nói chuyện, Chúc Ưu nhìn qua vị trí của Vân Thước, sau đó bình tĩnh nói: "Thú khế ước của Diệp Kiều bị Vân Thước ném vào dung nham, nên Trường Minh Tông tức giận cũng là chuyện bình thường mà."
"Đây không phải là ăn hϊếp người khác."
Nàng nghiêm túc giải thích: "Đây chỉ là báo thù thôi."
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, hắn chưa rõ đầu đuôi như thế nào, chỉ thấy Diệp Kiều kéo theo một đám người vây đánh Vân Thước.
Gương mặt không cảm xúc của hắn liền xuất hiện một chút do dự, nhưng vẫn nói: "Vân Thước chỉ là một tiểu cô nương."
Lại bị một đám người vây đánh, vậy mà coi được sao?
Chúc Ưu nhịn không được nói: "Nhưng Diệp Kiều cũng là một tiểu cô nương mà, ngươi không thể vì thấy nàng mỗi ngày cà lơ phất phơ mà bỏ qua giới tính của nàng chứ."
Chúc Ưu sợ Diệp Thanh Hàn vẫn còn ngây ngốc ở nơi đây làm người bảo vệ cho Vân Thước, liền mở ra ngọc giản, đưa đến trước mặt hắn nhắc nhở: "Ngươi xem đi, Vấn Kiếm Tông của chúng ta hiện tại chỉ mới xếp hạng tư thôi đó."
Diệp Thanh Hàn luôn xem trọng vinh dự của tông môn, nên khi nhìn thấy thứ tự trên ngọc giản, liền nhíu mày.
"Đúng vậy nha Đại sư huynh." Sở Hành Chi cũng gia nhập vào, tận tình khuyên bảo: "Vân Thước chỉ bị đánh một trận mà thôi. Nhưng nếu Vấn Kiếm Tông chúng ta lại thua một lần nữa, thì có khả năng hạng nhất năm nay sẽ bị đổi tên đó."
"Đi nhanh đi"
Ba người Vấn Kiếm Tông nhanh chóng lui lại, không còn Diệp Thanh Hàn cản trở, nơi đây liền trở thành thiên hạ của Trường Minh Tông.
Mộc Trọng Hi lên tinh thần, "Nhanh nhanh nhanh, bóp nát thẻ thân phận của Vân Thước đi. Để cho nàng ta ra ngồi ghế bị loại ăn bánh uống trà."
Hai người Tống Hàn Thanh với Tô Trạc đang cãi nhau cũng bình tĩnh trở lại.
Tống Hàn Thanh không muốn dính tới chuyện này, nhưng trước đó toàn là nhờ vào Vân Thước mới lấy được Thanh Tâm Thảo, nên hắn chỉ có thể đè xuống lửa giận,
"Để ta kêu nàng xin lỗi các ngươi."
Minh Huyền lục lọi túi trữ vật của Vân Thước, cuối cùng đã tìm được thẻ thân phận của nàng ta, lúc này hắn lắc đầu, làm bộ làm tịch nói: "KFC của chúng ta đến bây giờ còn không rõ sống chết, thì lời xin lỗi của nàng ta có lợi ích gì?"
"Ngươi cảm thấy sư muội của ngươi đáng giá bao nhiêu?" Mộc Trọng Hi hỏi tiếp. Tống Hàn Thanh đơ người.
Nguyệt Thanh Tông có tiền, nhưng không có nghĩa là cứ để mấy người Trường Minh Tông lừa tiền hoài như vậy được.
"Các ngươi có bị tổn thất gì đâu!!" Tô Trạc nói, cuối cùng người bị đánh thảm nhất là tiểu sư muội của bọn họ mà.
Mộc Trọng Hi: "Chúng ta bị tổn thương tinh thần."
“...”
Tống Hàn Thanh hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết cái đứa suốt ngày thích gây chuyện thị phi tên Vân Thước này, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Ngươi tạo giấy nợ đi rồi nàng ta trả."
Loại đồ vật như giấy vay nợ này thì oan có đầu nợ có chủ, Tống Hàn Thanh đâu có rảnh mà ôm nợ vào người, hắn cũng không phải người coi tiền như rác.
Dưới sự chèn ép của mọi người, nước mắt Vân Thước liền rơi như mưa, nàng hận mấy kẻ này, cũng có thể tưởng tượng được trong đây mình xấu mặt như vậy thì khi ra ngoài sẽ bị tu sĩ chỉ trỏ bàn tán như thế nào. Nói cho cùng, ai bị loại đầu tiên thì người đó sẽ mất mặt nhất.
Khi Vân Thước định ấn dấu tay vào giấy nợ, thì Mộc Trọng Hi đột nhiên rút lại.
"Khoan đã."
"Chúng ta đổi ý rồi."
"Ngươi vẫn nên bị loại đi."
Dưới ánh mắt không thể tin được của Vân
Thước, Diệp Kiều liền quơ quơ thẻ thân phận trong tay, tiêu sái nói: "Hẹn gặp lại." Vân Thước dù có ngu cũng biết mấy người Trường Minh Tông đang chơi mình!
Hai mắt cùng đôi tai của nàng liền đỏ bừng, sỉ nhục cùng ủy khuất tăng thêm vài phần, làm cho Vân Thước tức đến mức phun thêm một ngụm máu.
Sau khi thẻ thân phận bị bóp nát thì Vân Thước cũng bị Truyền Tống Trận đưa ra ngoài, Tống Hàn Thanh thấy một màn này dù không có cảm xúc gì, nhưng lại cảm thấy bản thân được giải thoát rồi.
Cản cũng đã cản rồi, nhưng ngăn không được thì cũng không thể trách hắn, Tổng Hàn Thanh nhìn thoáng qua Tô Trạc: "Chúng ta đi."
Hai người vừa mới chửi nhau xong, nên khi Tô Trạc thấy tiểu sư muội hắn yêu thương không ở đây nữa, liền có chút thất hồn lạc phách.
Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Nếu quyến luyến không quên như vậy, thì ngươi cũng bị loại chung với nàng ta luôn đi?"
Tô Trạc đương nhiên không có khả năng bị loại cùng với Vân Thước, nếu không thì sau khi rời khỏi đây, chắc chắn hắn sẽ bị đám người yêu thích Nguyệt Thanh Tông dìm chết bằng nước miếng, nói hắn không coi trong Đại hội thi đấu này nọ.
Bích Thủy Tông cũng không có ý kiến gì, bọn họ là người chứng kiến toàn bộ sự việc nên đối với chuyện Vân Thước bị loại thì cũng không bất ngờ gì.
"Ngươi nói Vân Thước đang yên đang lành lại đi chọc Diệp Kiều làm gì." Miểu Miểu khoanh tay, cảm thán.
Vân Thước không có ở đây, thì Tầm Bảo Thú cũng vậy. Nói cách khác, Nguyệt Thanh Tông đã không còn năng lực dẫn bọn họ đi tìm linh thảo nữa, Tư Diệu Ngôn thấy vậy liền quyết đoán nói: "Chuyện hợp tác chấm dứt ở đây đi."
Liên minh plastic của hai tông đã hoàn toàn tan nát.
"Vậy chúng ta đi tìm Diệp Kiều hợp tác được không?" Miểu Miểu hưng phấn nói, "Tiết Dư không ở đây, thì đi theo chúng ta không phải sẽ như gà chó lên trời sao?"