Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 33: Chương trình thực tế

Đối diện Trang Bạch Yến dường như nghe được trong giọng điệu nịnh nọt của cô, cười khẽ, nhẹ nhàng, không rõ ràng mà làm tê dại tai người khác.

Làn da bên tai của Đoạn Thanh Ngâm nhất thời nổi da gà, anh vô thức đưa điện thoại ra xa, sau đó nói với giọng điệu nũng nịu, “Em vừa quay chương trình về, phải bắt chuyến bay khoảng gần nhất. Hai giờ chiều thì sao, so với một người bận rộn như anh, em cũng bận lắm phải không?"

Cô không hỏi anh tại sao lại gọi cho mình, nhưng cô nói với anh lịch trình của mình là có chủ ý, cho thấy rằng cô rất bận, không có thời gian quan tâm đến những chuyện trên mạng.

Người đối diện có vẻ như nhìn thấu được suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, cười nhẹ, lần này rõ ràng hơn nhiều, Đoạn Thanh Ngâm cảm nhận được l*иg ngực rung động, sau đó người đàn ông nhẹ nhàng ừ một tiếng, như muốn biểu thị mình đã nghe thấy, đồng thời cũng như thể đã tin vào lời giải thích của cô.

Đoạn Thanh Ngâm còn chưa kịp mở miệng, anh đã mở miệng trước, "Đi bao lâu?"

"Anh nói chuyến bay buổi chiều?"

Cô thấy anh không hỏi đến chuyện trên mạng thì thở phào nhẹ nhõm, cô lật người trên ghế sofa, giọng điệu thản nhiên nói, “Sẽ mất một tuần, chương trình ghi hình lần này là ≤Sinh Tồn Nơi Hoang Dã≥. Em nghe nói sẽ diễn ra trên một hòn đảo biệt lập. Em phải ở lại ba ngày ba đêm, em không không muốn đi chút nào. Dù có kịch bản và không cần phải chịu đựng nhiều gian khổ, mà em vẫn chẳng thấy hứng thú. Nhưng Hứa tỷ nói rằng chương trình này có rất nhiều người xem và em có thể thu hút thêm fan hâm mộ..."

Cũng không biết sao những lời đó lại khiến anh bật cười, người đàn ông kiềm chế hơn chút, cô chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói có chút từ tính, “Mua thêm nhiều đồ mang theo.”

"Ừm." Đoạn Thanh Ngâm đáp lại.

Nhưng sau khi đáp lại, hai người nhất thời không biết nói gì, cả hai cùng im lặng, Đoạn Thanh Ngâm không biết nên nói gì, sợ xấu hổ nên cô mím chặt môi, đang định đổi giọng. Không ngờ người bên kia đột nhiên lên tiếng,

"Có thời gian rảnh thì hãy đọc thêm nội quy của Trang gia."

Thanh âm trầm thấp như tiếng chuông ngân, cảm xúc thật khó tả nhưng dường như có một ý nghĩa nào đó không ai có thể hiểu được.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của chính là Trang Ngạn Khanh mách lẻo, vì sao cái con rùa rụt cổ này lại đáng ghét như vậy?

Cô lo lắng cãi lại, "Nhị ca của anh nói cái gì? Tại sao lại tọc mạch như vậy? Rõ ràng là Tống Hàn Ngạn đến gây phiền phức cho em trước, vô cớ cảnh cáo cùng uy hϊếp, em cũng chỉ dọa anh ta một chút?"

Có vẻ như cô nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này, “Bình thường em không như thế này đâu, em vẫn đang học nội quy của gia tộc anh. Tại sao em lại phải học cái đó? Tệ nhất là lần sau em sẽ trốn đi mỗi khi nhìn thấy Nhị thiếu gia trong tương lai."

Có lẽ vì quá tức giận nên ngay cả kính ngữ thông thường cũng không dùng, cô thực sự tức giận, cảm thấy hai anh em này thật là có bệnh, Trang Ngạn Khanh còn chưa tính đến, vừa nhìn thấy đã giống cái loại cổ nhân phong kiến chết vì sĩ diện, nhưng Trang Bạch Yến kỳ thật cũng chạy tới bảo cô học một ít nội quy gia tộc.

Đây không phải là đối xử với cô như một con khỉ sao?

Cô cũng không muốn làm thiếu phu nhân của Trang gia. Sau khi nói xong, giữa hai người lại là một khoảng lặng, lần này lâu hơn trước.

Trang Bạch Yến không nói gì, hơi thở cũng trở nên tắc nghẽn, Đoạn Thanh Ngâm có thể từ trong điện thoại cảm nhận được tâm tình không tốt của anh, nhưng cô cũng không đoán ra tâm tình anh không tốt vì cái gì, cũng không phải do cô nói. Cô cũng không nói lời gì có hại, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì cô mà mất mặt ở Trang Ngạn Khanh.

Có bệnh!

Trong lòng cô càng chán ghét Trang Ngạn Khanh hơn.

"Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy trước, em hơi mệt."

Đoạn Thanh Ngâm không quen tính tình thất thường này của anh, nhìn thấy đối phương cũng không lên tiếng, nói như vậy, vốn tưởng rằng anh sẽ không có phản ứng, nhưng không ngờ trước đó cô lại nghe thấy một tiếng “ừm” nhẹ nhàng rồi cúp máy.

Cô cau mày, cảm thấy người này càng ngày càng nhìn không thấu.

Cô cụp mắt liếc nhìn màn hình, sau đó bất cần lật người lại, tiếp tục nằm nghịch điện thoại.

Đoạn Thanh Ngâm mười hai rưỡi xuất phát, bắt xe công ty rời đi, cùng trợ lý, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đáp máy bay thẳng đến nước F.

Nước F là một quốc đảo, hải sản phong phú, ở đây có hàng vạn hòn đảo lớn nhỏ, một số hòn đảo chưa phát triển được bán cho giới thượng lưu.

Tổ chương trình còn chi rất nhiều tiền để thuê một hòn đảo cỡ vừa, theo kế hoạch, khách mời và các thành viên phải ở trên đảo ba ngày ba đêm.

Trong ba ngày ba đêm này, họ phải tự mình chuẩn bị mọi đồ ăn theo cách nguyên bản, ngủ gần như ngoài trời, khách và các thành viên có thể mang theo một số đồ đạc, ngoài việc mang theo hai bộ quần áo riêng của mình, còn lại đều do tổ chương trình cung cấp, mỗi người chỉ được lấy ba món, nếu nhiều quá sẽ không phản ánh được ý nghĩa của chương trình này.

Đoạn Thanh Ngâm không biết ý tứ của một màn này, cô cảm thấy những thứ này sao chỉ có thể ăn no mà chống đỡ được.

Ngoài ra còn có người đại diện, cô vô cùng nghi ngờ liệu cô ấy có ghét cô hay không, tại sao lại đồng ý tham gia một chương trình tạp kỹ như vậy?

Không có điện thoại di động, cô không thể tắm rửa, trang điểm, điều này không phải là muốn mạng cô sao?

Lần trước đi cùng Trang Bạch Yến đến trong vùng núi để từ thiện, cô đã thấy rất vất vả rồi, bây giờ còn bị yêu cầu đối xử với cô như một kẻ hoang dã!

Quả thực là một kẻ hoang dã, khi Đoạn Thanh Ngâm đến thì các thành viên chương trình và những khách mời khác cũng đã đến rồi, cô vốn rất nhàn nhã, giống như đang đi nghỉ mát, khi xuất hiện, trên tay cô cầm một chiếc ô che nắng màu hồng, đội chiếc mũ dệt rộng vành, váy hai dây dài đuôi cá.

Những người không biết thì tưởng cô đến đây để chụp ảnh cho một tạp chí thời trang.

Trợ lý và chuyên gia trang điểm đi theo phía sau, mỗi người kéo một chiếc hộp lớn đựng tất cả đồ đạc của cô trên tay.

Bọn họ đang tụ tập ở bến tàu, Đoạn Thanh Ngâm nhìn thấy nhϊếp ảnh gia đã bắt đầu chụp ảnh, cô có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, tháo kính trên mặt xuống, vẫy tay về phía ống kính, mỉm cười ngọt ngào, “Xin chào mọi người. Tôi tên là Đoạn Thanh Ngâm, tôi đóng vai Kim Mạn Châu trong ≤Cửu Chương≥. Rất vui được gặp mọi người."

Không chỉ vẫy tay thôi là chưa đủ, cô còn quay người trước ống kính một cách điệu đà và tạo hình trái tim.

Khi các thành viên cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, họ nhìn nhau, cảm thấy lần này có thể có một người không dễ chăm sóc.

Quả nhiên bọn họ đoán rất đúng, khi đạo diễn công bố quy tắc, yêu cầu tất cả khách mời chỉ được chọn ba món trong những thứ mà tổ chương trình cung cấp, Đoạn Thanh Ngâm là người đầu tiên phản đối, cau mày không hài lòng hỏi, “Tôi không mang theo gì cả. Không thể lấy chút đồ ăn à?”

"Không."

“Mỹ phẩm thì sao?”

"Không."

"Sản phẩm chăm sóc da tổng hợp thì sao?"

"Không, nhóm chương trình đã cung cấp *dầu cù là."

*Dầu cù là được pha trộn nhiều loại tinh dầu như bạc hà, tinh dầu tràm, tinh dầu hương nhu, tinh dầu quế, nên khi xoa dầu cảm giác rất ấm, có mùi thơm dễ chịu. Nhà đông con, má mua lấy mấy hộp dầu cù là đặt ở đầu giường của các con để lỡ có nhức đầu, sổ mũi, cảm cúm hay bị muỗi và côn trùng cắn đốt thì tiện lấy bôi vào.

Tổ tiết mục rất kiên quyết, không còn cách nào để thương lượng, Đoạn Thanh Ngâm ngã xuống, điều khiến cô suy sụp nhất là việc tổ tiết mục mang đến một chậu nước lớn và yêu cầu cô tẩy trang ngay tại chỗ.

Nhất thời trên mặt Đoạn Thanh Ngâm biểu lộ sự cứng đờ, sắc mặt thay đổi, quay người gọi điện cho người đại diện của mình.

Nhưng máy quay vẫn chĩa vào mặt cô, Đoạn Thanh Ngâm tức giận đến mức hét lên, "Dừng quay phim, tôi muốn rời đi. Đây là kịch bản gì vậy?"

Cô vẫy tay mạnh mẽ trước người quay phim, không muốn máy ảnh ghi lại hình ảnh của mình.

Trước khi cô vẫy máy ảnh đi, điện thoại đã được kết nối, giọng Hứa tỷ từ bên trong vang lên, "Có chuyện gì?" Giọng điệu của cô ấy đầy bất lực.

Đoạn Thanh Ngâm cũng không để ý tới điểm này, tự tin hỏi, "Hứa tỷ, không phải chị bảo em tới đây chơi sao? Có chuyện gì vậy? Vừa tới liền kêu em tẩy trang, em mang theo ba cái vali và không cho phép em lấy bất cứ thứ gì trong đó. Đây thực sự là muốn biến em trở thành một kẻ hoang dã sao?"

Dường như càng nói, cô càng cảm thấy tủi thân, "Em không muốn quay nữa, em muốn quay lại. Sao chị có thể lừa dối những người như em? Em thậm chí còn không thể sử dụng các sản phẩm trang điểm hay chăm sóc da. Em phải làm gì nếu da em ngày càng tệ hơn? Sẽ không còn fan hâm mộ nào thích em nữa."

Đoạn Thanh Ngâm thật sự rất tức giận, nếu như trước khi tới cô biết những quy tắc này, cô nhất định sẽ không nguyện ý tham gia.

Người đại diện không nói gì, cứ im lặng nghe cô nói, sau khi cô nói xong, cô ấy bình tĩnh trả lời, “Vậy cô có thể quay lại, tôi sẽ không giúp cô tìm cách xử lý những tin đồn trên mạng nữa. Cô có thể quay lại và tự mình giải quyết, tạm biệt."

Thật tàn nhẫn.

Đoạn Thanh Ngâm trầm mặc một lát, sau đó bộc phát ra sự bất bình, tức giận hỏi trong điện thoại, “Sao có thể như vậy?”

Nhưng người đại diện đã cúp máy, điện thoại của trợ lý bên cạnh lại vang lên, không biết đang nói mà Tiểu Nguyệt gật đầu liên tục, lén nhìn về phía Đoạn Thanh Ngâm, sau đó quay người chạy về phía đạo diễn cách đó không xa.

Đạo diễn cũng đau đầu vì tình huống này, cầm điện thoại lên cũng không biết mình nghe thấy gì, sắc mặt dần dần thả lỏng, “ừm” vài tiếng.

Sau khi điện thoại kết thúc, anh nhấc loa lên, lớn tiếng nói, "Đoạn Thanh Ngâm, cô nhanh chóng tẩy trang và tự mình chọn ra ba món đồ, nếu không những thứ cuối cùng sẽ là của cô."

Đoạn Thanh Ngâm thậm chí còn đoán được những gì Hứa tỷ nói với đạo diễn, chẳng qua là đừng lo lắng, muốn làm gì thì làm, cô cũng không thật sự dám đối đầu với Hứa tỷ, dù sao nếu bọn họ cắt đứt thì sẽ có chuyện xảy ra, không ai cô tốt hơn Hứa tỷ, đặc biệt là Dụ Vi, từ lâu đã luôn muốn lợi dụng cô ấy.

Nhưng cô lại không muốn cúi đầu, lúng túng đứng yên.

Đạo diễn trực tiếp nói với các thành viên còn lại và khách mời, “Vậy mời các thành viên khác chọn trước.”

Trợ lý biết Đoạn Thanh Ngâm không chịu xuống nước, vội vàng đi tới, bưng chậu nước đến bên cạnh cô, "Đoạn tỷ, mau chóng rửa mặt đi. Chị không trang điểm trông cũng rất đẹp."

Thợ trang điểm và nhà tạo mẫu ở gần đó cũng dỗ dành, "Đúng rồi, Đoạn tỷ đẹp tự nhiên, không trang điểm sẽ càng đẹp hơn."

"Điều đó có nghĩa là chị rất tự nhiên."

Cô rửa mặt mất một lúc, trong quá trình đó cô đã nhờ người thay hai chậu nước, lúc Đoạn Thanh Ngâm thoa kem lên thì những người khác đều đã chọn xong rồi.

Trong hộp dụng cụ còn có mấy thứ khác, Đoạn Thanh Ngâm bới đi bới lại, phải mất rất lâu mới chọn được một chiếc gương nhỏ, một chiếc lược nhỏ và một chiếc kéo.

Ngoại trừ chiếc kéo, hai vật dụng còn lại hoàn toàn vô dụng.

Một thành viên nhìn thấy liền mở miệng nhắc nhở, nhưng Đoạn Thanh Ngâm lại trực tiếp cầm chiếc gương nhỏ lên nhìn mặt mình trong gương, cô đẹp quá đi.

Anh ta mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cho nên lúc chia đội, mọi người đều cố tình tránh xa Đoạn Thanh Ngâm, không muốn đứng cùng cô, cô cũng không phản ứng lại, sai trợ lý nhanh chóng lấy đồ ăn nhẹ cô mang theo ra ăn trước.

Đạo diễn có lẽ thấy không ai muốn hợp tác với Đoạn Thanh Ngâm nên trực tiếp chơi rút thăm.

Tổng cộng có tám người, bốn nam bốn nữ, trừ Đoạn Thanh Ngâm còn có ba vị khách, đáng tiếc cô rút được cùng đội với ba người đàn ông, một khách mời giống cô, hai thành viên chương trình.

Khách mời tên Diệu Sâm, cậu ta còn rất trẻ, có vẻ như mới mười chín tuổi, bước ra từ cuộc thi tài năng năm nay. Hai thành viên còn lại là Triệu Trấn Bác và Chung Trác, đều là những diễn viên và người dẫn chương trình nổi tiếng.

Đây là một sự lựa chọn hoàn toàn ngẫu nhiên, mặc dù sự mất cân bằng giới tính của nhưng cũng chỉ có thể là như vậy.

Đoạn Thanh Ngâm và ba người đàn ông ngầm hiểu nhìn nhau, mặc dù không nói gì, nhưng chỉ có một số ít có thể hiểu được cảm giác này.

Nhóm còn lại trên khuôn mặt nở nụ cười thoải mái, tất cả đều trông như những người may mắn.

Bọn họ đi ca nô ra đảo, bến tàu không gần đảo, đi mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Trước khi rời đi, tám người đã thay quần áo, ngoại trừ Đoạn Thanh Ngâm, bọn họ đều khéo léo mang theo hai bộ quần áo nhẹ hơn, quấn chặt lấy toàn thân, cũng không thể trách cô, vì theo suy nghĩ của mình, chương trình tạp kỹ đều là diễn theo kịch bản. Trước khi đến đây, cô cũng giao lưu với rất nhiều người nổi tiếng trên mạng, nên biết rất nhiều thông tin nội bộ, cô tưởng chỉ đi chơi cho vui nhưng không biết thực chất lại như vậy.

Trợ lý đóng gói quần áo cho cô, cô biết tủ quần áo của mình trông như thế nào. Làm sao có thể có những thứ như quần áo thể thao?

Cô đứng im một mình.

Cuối cùng, Chung tiên sinh, người cùng đội với cô, cảm thấy có lỗi nên đưa cho cô một bộ quần áo thể thao, bộ quần áo còn mới chưa mặc nên sẽ không có chuyện hiểu lầm. Mặc dù Chung tiên sinh không béo nhưng quần áo của anh ấy vẫn quá rộng so với Đoạn Thanh Ngâm, ngay lập tức khiến cô trông giống như một đứa trẻ đang lén lút mặc quần áo người lớn.

Trên mặt cô lộ ra vẻ không cam lòng, kéo quần áo, cảm thấy toàn thân không ổn, cuối cùng trợ lý dỗ dành dỗ dành mới miễn cưỡng lên ca nô.

Trước khi rời đi, cô muốn nhét một ít đồ ăn vào túi nhưng nhân viên của tổ chương trình tinh mắt đã chú ý đến, đi tới và giật nó ra khỏi tay cô.

Những người đồng đội bên cạnh cô trông có vẻ bối rối. Tuy nhiên, cơn nhức đầu đối với họ vẫn chưa đến.

Đoàn người tới đảo đã hơn một giờ chiều, bình thường thì một giờ vẫn còn rất sớm, nhưng trên đảo nhiều cây cối, bầu trời tối đi không ít.

Sau khi xuống du thuyền, Chung tiên sinh và Triệu tiên sinh lập tức bắt đầu phân công công việc, “Trước tiên chúng ta phải tìm chỗ ở cho tối nay, nói chung trên đảo có khả năng sẽ mưa rất cao vào ban đêm, cho nên nhất định phải tìm một nơi để ngủ."

"Chung ca và tôi sẽ chặt cây để xây nhà. Ngâm Ngâm và A Sâm sẽ tìm thức ăn. Trứng chim trong rừng hoặc cua ở bờ biển đều được."

Diệu Sâm không phản đối, Đoạn Thanh Ngâm cũng gật đầu đồng ý, như thể đang nghe sự sắp xếp của họ.

Điều này khiến Triệu Chấn Bác và Chung Trác đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm, họ không sợ sự hèn nhát của cô sẽ kìm hãm họ, họ chỉ sợ rằng cô sẽ ngang ngược, không nghe lời.

Nhưng khẩu khí của bọn họ rõ ràng còn quá sớm, người nào đó quả thực rất nghe lời, nhưng cũng thực sự yếu ớt, sau khi hạ cánh không lâu, Đoạn Thanh Ngâm cảm thấy khó chịu vì thân thể có chút không thoải mái.

Cô đã ăn rất nhiều đồ ăn nhẹ trước khi lên ca nô, vốn nghĩ rằng ăn no sẽ đỡ được hai bữa, nhưng sau hai giờ xóc nảy, không thấy khó chịu mới là lạ.

Không những chưa ăn no mà cô còn nôn ra hết, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là thực sự khó chịu.

Cho nên cuối cùng ba người phải vất vả hơn, Đoạn Thanh Ngâm nằm trên quần áo bọn họ ngủ thϊếp đi.

Ba người lau mồ hôi trên mặt, chán nản nhìn nhau, cuối cùng có người thấp giọng hỏi, "Cô ấy không sợ bị mắng à?"

Suy cho cùng, đây là một chương trình tạp kỹ và bất kỳ minh tinh nào cũng không muốn thể hiện những mặt xấu của mình.

Nhưng Đoạn Thanh Ngâm dường như hoàn toàn không ý thức được điểm này, bọn họ có thể tưởng tượng được sau này phát sóng sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lúc nhất thời, tưởng không có người nói chuyện, Chung Trác nhàn nhạt đáp, "Có thể cam chịu nha."

Đúng như mong đợi từ người dẫn chương trình, lời nói của anh ấy rất chính xác.

Câu trả lời này gần như không thể bác bỏ được.

Ba người liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ say cách đó không xa với vẻ ngầm hiểu, đột nhiên cảm thấy đây có thể là nguyên nhân thực sự.