Xuyên Thành "Bạn Gái" Nam Phụ

Chương 31: Khoe khoang

Ăn được nửa bữa, Dụ Vi vô tình làm đổ ly rượu, khiến quần áo bị bẩn, cô ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Thanh Ngâm đang trò chuyện vui vẻ với những người khác, ly rượu vừa rồi không có ở đây.

Đôi mắt cô ta tối sầm lại, sau đó cô ta lặng lẽ đứng dậy.

"Vi Vi có sao không?" Tống Hàn Ngạn chú ý tới một màn này, lo lắng hỏi.

Nghe thấy âm thanh, một số người dẫn chương trình cũng chú ý đến Dụ Vi, thấy váy của cô ta bị bẩn, bọn họ sửng sốt hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Ôi, quần áo đẹp như vậy lại bị bẩn mất rồi. Dao Dao, cô dẫn Vi Vi vào nhà vệ sinh đi."

Giang ca, người lớn tuổi nhất trong số những người dẫn chương trình ở đây, đã nhìn thấy rất nhiều tình huống bất ngờ, khi gặp phải sự việc như vậy, anh ta lập tức lên tiếng sắp xếp. Nữ MC tên Dao Dao nghe xong liền nhanh chóng đứng dậy lấy khăn ăn trên bàn lau cho Dụ Vi.

Đoạn Thanh Ngâm quay đầu lại nhìn Dụ Vi, vừa quay đầu liền gặp phải ánh mắt lạnh lùng của cô ta.

Cô nhếch môi, vẻ mặt chán ghét. Bây giờ cô không giả vờ nữa, dù sao cũng không có máy quay, cô cũng không sợ bị người ta bôi đen.

Ánh mắt Dụ Vi trở nên lạnh lùng hơn một chút, “Không cần, tôi có thể tự mình làm được.”

Cô ta đẩy tay nữ MC, quay người bước ra ngoài.

Nữ MC cười ngượng ngùng, một hồi lâu không biết nên đứng hay ngồi. Đoạn Thanh Ngâm thấy thế, trực tiếp kéo tay người nọ, để cô ấy ngồi xuống, tức giận nói, "Chị quan tâm cô ta làm gì? Có người thích giả vờ thì cứ để người ta giả vờ đi."

Cô nói không nhỏ nên mọi người trong phòng đều nghe thấy, Dụ Vi bước tới cửa, dừng lại một chút rồi rời đi không nói lời nào.

Nữ MC nghe xong cười ngượng ngùng, nhưng cũng nhờ đó mà trông cô ấy khá hơn một chút.

Tống Hàn Ngạn ngồi đối diện thấy vậy, sắc mặt tối sầm, nhìn Đoạn Thanh Ngâm, giọng nói có chút lạnh lùng, "Đoạn Thanh Ngâm, mong cô nói chuyện lịch sự hơn. Tôi thấy rất không hài lòng khi cô nói những lời như vậy để vu khống Vi Vi.”

Đoạn Thanh Ngâm nghe xong cười nhẹ, nhưng nụ cười trên mặt không phải là thật, chỉ là nụ cười hời hợt mà thôi. Cô giơ tay vuốt tóc, trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện, giễu cợt nói, "Này, Tống tiền bối cảm thấy đau lòng không? Giang thiếu gia có biết anh có thiện cảm với mỹ nhân của người ta không?"

Tống Hàn Ngạn nghe xong sắc mặt tối sầm, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Cô đừng có mà nói nhảm, Vi Vi và tôi là bạn tốt."

"Haha, lời của anh chỉ lừa được đứa trẻ có thôi, không biết trên phim trường ai đó luôn nhìn chằm chằm Dụ Vi, anh cho rằng chúng tôi mù sao?"

"Cô....."

Tống Hàn Ngạn nhìn vẻ mặt khinh thường của Đoạn Thanh Ngâm, anh ta biết người phụ nữ này không dễ chọc, dám nói dám làm, nếu còn tiếp tục thì người chịu thiệt thòi sẽ là anh ta.

Anh ta mím môi, cuối cùng nghiêng đầu quay đi với vẻ mặt u ám, quyết định không tranh cãi với cô nữa. Nhưng lại không dám trực tiếp bỏ đi, sợ sau khi anh ta rời đi người trong phòng sẽ nói xấu mình. Hơi thở dồn nén trong l*иg ngực càng trở nên khó chịu hơn.

Một số người dẫn chương trình gần đó nhìn nhau bối rối khi thấy điều này, giờ thì rõ ràng rằng các diễn viên chính trong đoàn làm phim ≤Cửu Chương≥ quả thực có quan hệ không tốt như đã đưa tin trên mạng và bọn họ đang cãi nhau.

Bầu không khí khó xử, một số người dẫn chương trình đã bước ra để điều chỉnh bầu không khí.

"Món này rất ngon, mọi người nên ăn thử."

“Con cua này không tệ, nhưng nước sốt lại không đủ cay, tôi thích cay.”

Đoạn Thanh Ngâm sau trận cãi vã này cũng không có ý chiến tranh lạnh, quay người bắt đầu trò chuyện cười nói với mấy người dẫn chương trình, bỏ Tống Hàn Ngạn sang một bên.

Nhưng cô không buông anh ta ra, anh ta vừa làm động tác đứng dậy, cô liền bắt đầu nói về những lời bàn tán gần đây trên phim trường, về việc có người đã già, trí nhớ đặc biệt kém, một tờ giấy thoại mà cũng phải mất rất lâu mới có thể ghi nhớ được, cũng không biết tự luyện tập ở nhà, vẫn còn dũng khí lên mạng nói mình chuyên nghiệp. Còn ỷ vào mình diễn qua mấy bộ phim truyền hình liền bắt đầu giả vờ cư xử như một tiền bối.

Tống Hàn Ngạn ngồi đối diện tức giận đến sắc mặt càng ngày càng đen, anh ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn ngồi vào ghế, trên trán nổi đầy gân xanh.

Những người dẫn chương trình không biết Đoạn Thanh Ngâm đang nói đến ai, vẫn tò mò về tin đồn, cô đầy ẩn ý liếc nhìn đối phương, suýt nữa khiến Tống Hàn Ngạn ở đối diện tức giận đến mức ngã xuống, nhưng anh ta không làm vậy. Cô không nói tên người đó, để họ tự đoán.

Dụ Vi đi đã lâu không quay lại, mấy người dẫn chương trình cũng nhận thấy có gì đó không ổn, đang định đứng dậy tìm kiếm thì điện thoại của Tống Hàn Ngạn vang lên, có tin nhắn.

Anh ta mở điện thoại ra nhìn, không biết mình nhìn thấy gì, cau mày, sau đó ngẩng đầu nói với mấy người dẫn chương trình, “Vi Vi tâm trạng không được tốt, cô ấy về nhà trước đi.”

Nói xong, lời nói đọng lại trong miệng anh ta một lúc rồi đứng dậy nói tiếp, "Tôi cũng no rồi. Mọi người cứ từ từ nhé. Cảm ơn tổ chương trình đã mời chúng tôi đến với buổi ghi hình tối nay."

Nghe xong, mấy người dẫn chương trình vội vàng đứng dậy, "Hàn Ngạn, sao cậu không ngồi xuống một lúc nữa? Tôi chưa thấy cậu ăn chút nào."

“Ừ, hôm nay vất vả quá.”

"Không sao đâu, tôi đã ăn no rồi."

Tống Hàn Ngạn thậm chí không nhìn Đoạn Thanh Ngâm, huống chi là nói lời tạm biệt, anh ta xoay người nhặt quần áo lên, dường như đang chuẩn bị rời đi.

Đoạn Thanh Ngâm cũng vỗ tay, đứng dậy lấy khăn ăn lau tay, “Được rồi, tôi cũng no rồi, cũng đã khuya rồi, buổi tối ăn nhiều không tốt.”

Sau đó cô quay ra và hỏi vài người dẫn chương trình, "Mọi người ăn uống thế nào? Nếu mọi người đã ăn xong thì chúng ta cùng đi nhé."

Những người dẫn chương trình nhìn nhau gật đầu, "Chúng tôi cũng no rồi."

“Được rồi, hôm nay tôi hơi mệt, nên về sớm nghỉ ngơi đi.”

"Được."

Thế là một nhóm người đi ra ngoài, mấy người dẫn chương trình đi thanh toán trước, Đoạn Thanh Ngâm nhân cơ hội đi vệ sinh, nhưng khi đi ra, cô nhìn thấy Tống Hàn Ngạn đang đợi mình ở hành lang trước cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đó quay đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô, vẻ mặt anh ta có chút lạnh lùng.

Đoạn Thanh Ngâm thấy hơi buồn cười, cũng không có ý định cùng anh ta dính líu tý gì, cô đang định chuẩn bị vòng qua anh ta rời đi.

Không ngờ, đúng lúc cô đang đến gần, người đàn ông đó đột nhiên tiến tới chặn đường, xấu xa nói, “Đoạn tiểu thư, với tư cách là tiền bối, tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở cô, làm người tốt nhất đừng quá kiêu ngạo. Dù sao thì *ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết sau này vị đại nhân vật phía sau cô có thể bảo vệ cô được mãi?”

*Đây là ngạn ngữ Trung Quốc. Cụm từ này thực chất ám chỉ đến sông Hoàng Hà - một con sông có chu kỳ 60 năm và thay đổi hướng chảy sau mỗi 30 năm. Điều này nhắc nhở chúng ta về sự thay đổi không ngừng của cuộc đời và tình huống không ai có thể đoán trước được tương lai.

"Cô nghĩ sao?"

Chắc hẳn vừa rồi anh ta rất tức giận, nếu không anh ta đã không nói những lời này để cảnh cáo cô.

Nhưng Đoạn Thanh Ngâm là ai cơ chứ? Cô luôn là người chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ, nên đe dọa cô bằng những lời này cũng chẳng có ích gì.

Cô không những không sợ hãi mà còn thích thú nhìn anh ta, hai tay khoanh trước ngực, sau đó nghiêng đầu mỉm cười, nhướng mày hỏi, “Này, anh thực sự nghĩ rằng vì tôi bị đổi vai nên bạn trai tôi chỉ là một người bình thường sao?"

Nói xong, không đợi anh ta phản ứng, cô đã cười hai tiếng, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, nhìn người đó cười nói, “Tôi nói cho anh biết, tại sao tôi dám kiêu ngạo như vậy? Là bởi vì Giang Cẩm Châu, bạn trai của Dụ Vi là một trong những gia đình giàu có ở Đế Đô, nhưng cũng chỉ được coi là một nhà giàu mới nổi, có khi còn không bước chân được vào giới thượng lưu ấy chứ, ngược lại bạn trai tôi, gia tộc anh ấy không biết có bao nhiêu lợi hại đâu. Có thể nói chỉ cần một cú dậm nhẹ, toàn bộ Đế Đô sẽ rung chuyển.”

Nói xong, cô chán nản đưa tay ra, nhìn xuống móng tay hồng hào của mình, thổi nhẹ, thản nhiên nói, “Anh thật sự cho rằng tôi thật may mắn khi được Mai tiên sinh cảm nhận và viết một đoạn văn dài như vậy để bảo vệ tôi sao? Đừng quá ngây thơ, đây chỉ là cách bạn trai tôi làm tôi vui mà thôi."

"Mà sở dĩ tôi bị đổi vai là đã được sự đồng ý của tôi. Nếu tôi không đồng ý thì Dụ Vi không biết đang ở đâu đâu? Nhìn xem, chẳng phải bây giờ tôi rất nổi tiếng sao?"

Đột nhiên cô ngước mắt nhìn anh, hơi hếch cằm, nhìn người kia với vẻ mặt ngạo mạn, nụ cười trên mặt nhạt dần, cô tiếp tục với vẻ mặt thờ ơ, “Đừng quá coi trọng bản thân. Chuyện xảy ra với tôi, bạn trai tôi cũng không đến lượt anh lo. Yên tâm đi, anh có tin tôi có thể khiến anh không thể sống sót trong vòng tròn này chỉ bằng một câu nói không?"

Cô nhếch khóe miệng, nhìn sắc mặt người đàn ông vừa tái xanh vừa trắng bệch, thốt ra một chữ, "Cút đi."

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng có vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn đối với người khác.

Quả nhiên, khi nghe được lời này, sắc mặt người đàn ông lập tức tối sầm lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Đoạn Thanh Ngâm.

Cô cười lạnh nói, "Đừng chọc tôi, nếu như anh thật sự chán ghét cuộc sống của mình, tôi sẽ không ngại cho anh biết thế nào là thật sự chán ghét đâu."

Sắc mặt người đàn ông hơi cứng đờ, trong lúc nhất thời trầm mặc, ở trong giới giải trí đã lâu, anh ta tự nhiên biết có một số người không nên đắc tội.

Anh ta ở cùng Dụ Vi đã lâu, nghe được rất nhiều lời nhận xét của cô ta về Đoạn Thanh Ngâm, anh ta luôn cảm thấy mình là một kẻ ngu ngốc không có đầu óc, về phần kim chủ đứng sau, anh ta cũng đã nghe qua đôi điều. Chỉ biết bọn họ là những người có địa vị rất cao, nhưng anh ta cũng chỉ là một diễn viên, tiếp xúc nhiều nhất là với các nhà đầu tư, đối với những gia đình giàu có ở Đế Đô, anh ta thực sự không có nhiều hiểu biết, theo suy nghĩ

của anh ta, Giang thiếu gia đã là một người rất giàu có rồi.

Anh ta không chắc những gì Đoạn Thanh Ngâm nói có phải là sự thật hay không, nhưng nếu Giang gia thực sự chỉ là phần nổi của tảng băng trôi trong số những gia tộc giàu có ở Đế Đô thì anh ta thực sự không nên có mối quan hệ căng thẳng như vậy với Đoạn Thanh Ngâm.

Hơn nữa, Đoạn Thanh Ngâm nổi tiếng rất nhanh chóng và thuận lợi, so với những nghệ sĩ mới ra mắt có khi phải hơn mười năm mới tạo được dấu ấn, cuộc đời của cô giống như bật hack.

Điều quan trọng nhất là anh ta quên mất một điều, những người có tính khí xấu trong vòng này đều là những người có quyền lực thâm niên hoặc có bối cảnh vững chắc. Đoạn Thanh Ngâm chắc chắn thuộc về vế sau.

Trong đầu Tống Hàn Ngạn bỗng nhiên nhớ tới, không biết vì sao, mọi tâm tư khó diễn đạt trong nháy mắt đều tan biến, thậm chí anh ta còn có chút than phiền vô cớ, cảm thấy Dụ Vi đã làm hại mình.

Tống Hàn Ngạn nhướng mi, nhìn Đoạn Thanh Ngâm thật sâu, mím môi, cuối cùng nói, "Tôi xin lỗi."

Biết lúc nào cứng, lúc nào mềm là yêu cầu tối thiểu đối với mỗi người nghệ sĩ. Nói xong, anh ta cúi đầu, xoay người vội vàng rời đi.

Đoạn Thanh Ngâm nhìn bóng lưng người đó, hừ lạnh một tiếng.

Đi được vài bước, Tống Hàn Ngạn dường như nghe được âm thanh, dừng lại, nhưng lần này anh ta không quay người nữa, anh ta cảm thấy mình vừa tự hạ nhục mình, không muốn chuốc thêm phiền phức. Anh ta cúi đầu, bước đi nhanh chóng.

Khi Đoan Thanh Ngâm nhìn thấy người đàn ông kia rời đi, trên mặt cô hiện lên một nụ cười đắc ý, không có một chút cảm giác nào bị uy hϊếp.

Cô thực sự ghét cách người đàn ông này chạy đến bảo vệ Dụ Vi, điều đó thật buồn cười, cô sợ hào quang nữ chính của Dụ Vi, nhưng cô rất không coi trọng người này, cô gọi anh ta là tiền bối còn thực sự coi mình là tiền bối sao, dù cô có tệ đến đâu, cô cũng sẽ không để người đàn ông này cưỡi lên đầu lên cổ mình.

Đoạn Thanh Ngâm nhàn nhã xoay người chuẩn bị đi xuống bằng thang máy, cô không muốn đi chung con đường với Tống Hàn Ngạn.

Không ngờ vừa quay người lại cô đã nhìn thấy có người đứng phía sau mình cách đó không xa. Lại còn là người quen.

"..."

Người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt khó coi, mặc dù cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm thấy chắc chắn không có ý gì tốt.

Đoạn Thanh Ngâm không hề có ý định thay đổi hướng đi, tiếp tục bước về phía trước.

Giống như gặp một người lạ, cô không thèm chào hỏi.

Trang Ngạn Khanh cau mày nhìn, khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng hơn bình thường, đồng tử màu hổ phách lúc này hơi sẫm lại, có thể là do màn đêm hoặc do ánh đèn trong hành lang mờ mịt.

Người đàn ông đứng thẳng tắp, hành lang không hề hẹp, nhưng cảm giác như cô lại bị kẹt ở đó, giống như vật cản đường.

Thật ra Đoạn Thanh Ngâm cũng có chút sợ hãi, nhưng vừa rồi nói nhiều như vậy, nếu như cô hành động quá hèn nhát, chắc chắn anh ta sẽ coi thường.

Dù sao cô cũng là người phụ nữ của Trang Bạch Yến, cô nghĩ nếu nhất định phải chịu thiệt thòi ở đây, khi quay về, Trang Bạch Yến chắc chắn sẽ bồi thường cho cô.

Những tính toán nhỏ trong lòng cô đang lớn dần. Khi đến gần hơn, cô tự tin ngẩng đầu lên và nói với người đó, "Xin hãy nhường đường.”